những mảnh trời vụn vỡ
tôi đứng trước ngôi nhà đổi chủ
đèn đường soi bóng một hắt hiu
ngăn kéo nhốt tiếng cười năm cũ
thương tích tôi giấu giếm bấy nhiêu
tôi vẫn truy lùng kẻ sát thủ
còn lưu lại vết máu dấu tay
chỉ nghe vọng tiếng người u uất
còi báo động quá khứ lắt lay
tôi hứng lấy mảnh trời vụn vỡ
cứa hình hài nghìn nỗi đớn đau
ẩn mật những tinh cầu mệt mỏi
đã từ lâu lịm tắt đêm thâu
tôi vẫn đứng
trước ngôi nhà đổi chủ
chờ đêm rụng
từng mảnh thâu đêm
(11.2019. Phóng dịch từ "Himmelscherben", cùng tác giả.)
sao chưa thiên di về miền nắng ấm?
một sáng thức giấc chợt
nghe văng vẳng tiếng chim
thảng thốt. trên nóc nhà bên kia
một con vịt trời đứng lẻ loi. cơn mưa
tuyết đầu mùa rơi mỏng.
sao chim chưa thiên di
về miền nắng ấm?
tôi vẫn chưa tìm ra những
lý lẽ cuộc đời mình.
cứ mãi dậm chân trong
quẩn quanh ý thức.
cởi ra mặc vào những
tư tưởng chủ quan.
sao tôi vẫn chưa tìm thấy
dẫu chỉ một tia sáng
trong bóng tối giao hoan
cùng ảo tưởng?
tôi vẫn chưa trở lại
nơi ấy. chỗ tôi tắm gội
lúc chào đời. chỗ chôn nhau.
nơi cắt rún. ý niệm phân ly
trong tôi vỏn vẹn một
nhúm bông còn vấy
máu sơ sinh.
sao trăng cứ rót
tràn chén lưu vong
những khuya mộng mị?
sao chim vẫn còn nán lại
chốn này? như lá
còn bám víu chút nắng
khắc khoải
cuối ngày.
(12.2019)
ngoài mênh mông
có lần lạc lối ngoài mênh mông.
bên kia biển lớn bên này đồng
cỏ. tôi nhặt được vụn tinh tú.
quạnh quẽ hơi tàn chớp tắt trong
bóng tối. dưng không vũ trụ hoang
vu triền gió dậy. khuất xa ngàn
dặm về chốn cũ. miền hưng phế
sao rơi hờ hững. trời đất tan
vỡ nghìn mảnh rụng. sấm sét đâu
đây còn vướng lại tia sáng. thâu
đêm nhấp nháy hoài không ngưng nghỉ.
tưởng lời nguyệt tụng một tinh cầu.
tôi vẫn còn giấu vụn sao đêm
nhặt được hôm nào. ai nỡ quên
lời hứa đưa tôi về nơi ấy.
một chéo hồn tôi giông bão lên.
(12. 2019)