Qua Tiểu Cần
Mướt rượt đồng bằng, gió rổi vờn xoay
Nắng rôn rốt tràn cành tơ non biếc
Em đang mê mãi thu công vén việc
Lắt xắt ngày theo gió cuốn mệt nhoài
*
Đường anh về, qua Miệt xẻo Cần Chông
Vùng đất thấp, gió mùa đi lạ lẫm
Vẫn hồn nhiên một ân tình nồng ấm
Mặc con sóng nghịch bờ lèn bến sông
*
Trong mênh mông, bóng nắng đổ chao nghiêng
Tan lễ sớm, bến Cầu Quan lóng lánh
Rực rỡ sắc màu mờ trôi sắc lạnh
Dòng Hậu Giang e ấp nét hoa duyên
*
Mướt rượt đồng bằng, nhịp sống trôi êm
Bên phố chợ, tiếng đời reo hối hả
Nét rạng ngời bao người quen kẻ lạ
Xởi lởi đưa tiếng mời rao ngọt mềm
*
Nắng đã vàng chưa? Loay hoay trên đồng
Em bước vội, nhịp thời gian lắng đọng
Cơn gió mới thổi qua vườn lóng ngóng
Rớt trâm cài ghim một nỗi nhớ mong ...
Tan vỡ
Hạt bụi này, vướng mắt xót cay
Vén tà áo chậm tình ở lại
Lời to nhỏ, những gì phải trái
Người đã đi, nắng đổ vàng tay
*
Bao nhiêu điều, tan trong hư không
Chỉ còn lại góc tình sấp ngữa
Trong vệt nắng tàn ngày chan chứa
Một tiếng đàn ngân, nặng trĩu lòng
*
Người đã đi, phím lỏng dây chùng
Chiều son rỗi, dỗ chừng lạc lõng
Mơ ước vời xa là ảo mộng
Ngập ngời trong cái nhìn bao dung ...
*
Mây xám giăng ngang, dệt nỗi buồn
Qua xóm nhỏ, lối mòn trống vắng
Gió nghịch mùa thổi khan xoáy vặn
Chập chờn đan sắc tối đã buông
*
Chợt nhớ chiều nào, mắt của nhau
Rối cuốn quýt, lần theo nỗi nhớ
Thôi nước mắt, ngưng dòng dang dỡ
Vẫn còn đây, tươi trẻ sắc màu ...
Chuyện tào lao bên cuộc nhậu
Nếu không sâu sắc thì sẽ không lâu bền
Nhưng chuyện đời đâu cần cái gì cũng sâu sắc
Nên có chuyện nhớ, chuyện quên đan cài thưa nhặt
Và thật thà, dối trá cũng mấp mênh
*
Trong góc phẳng cuộc đời tím tái đến xanh xao
Không thể sống bằng kinh nghiệm chỉ có trong sách vở
Với những nỗi buồn và niềm vui tránh trớ
Cứ loay hoay trước câu hỏi, làm gì và phải làm sao?
*
Tiếng sương đêm rơi thánh thót, nhịp đời trôi
Sao lãng phí thời gian, để chứng minh điều ta không hề có
Lợn cợn niềm tin những điều bé nhỏ
Xiêu xó bên đời trong tiếng vọng xa xôi
*
Khi ta không đòi hỏi cho mình, ở cuộc đời này
Thì có gì đâu mà bất mãn
Cống hiến được bao nhiêu mà lộng ngôn: kiêu mạn
Lẵng lặng cười một mình, những khao khát đắm say
*
Đất nước yên bình, rãnh quá rỗi hơi
Ngồi nhậu với bạn bè, thao lao chuyện hồi đó
Chuyện nắng, chuyện mưa thì thời nào cũng có
Mà khi mưa qua, thì nắng mới sẽ xanh ngời ...
Bắc Bình, Bình Thuận