3.
Ngày đoàn viên hồng hào như mái ngói
Nỡ nào anh lại ra đi
Anh đứng bên kia cánh đồng xanh
Từ Hà Nội nhìn về hướng ấy
Về Đồng Tâm, Mỹ Đức
Cách Hà nội ba mươi lăm cây số Tây Nam
Chúng ta thử xem trong mười lăm giây cái gì hiện ra
Đây là những thông tin ai cũng biết
Nếu muốn biết
Hơn chín ngàn người
Hai ngàn rưỡi nóc nhà
Thôn Đồng Mít, thôn Hoành, mười bốn xóm
Nhưng nhiều người không biết
Bây giờ, ở đây
Anh và em ở đây
Hoa trái vào mùa
Bầy ong đi làm mật
Anh tập đánh vần câu nói của em
Gió bấc, mưa rào, rì rào thóc giống
Bờ ao dâu bèo chuồn chuồn bay lên đậu xuống
Nơi ngày xưa công chúa đến rửa mặt
Vua Trần tuốt gươm
Ngày quân Pháp bắn vào làng hàng cau cháy xém
Tuổi thơ yên ngủ
Hai cuộc chiến tranh, ba cuộc chiến tranh
Những đúng và sai lẫn lộn
Những giả và thật lẫn lộn
Sông lặng thầm tiếng chảy
Núi Tam đảo đứng thừ người suy nghĩ trong mây
Không tìm ra chân lý
Chân lý là tiếng vạc kêu sương
Xác tôm cá phơi đầy mặt đất
Trên bãi biển chiều
Người vượt biển ra đi mang theo mùi cá
Mang theo quả vải đầu mùa, đỏ như huyết cầu
Nghĩ ngợi chẳng ăn thua, hối hận chẳng nhằm nhò
Cãi nhau dở cười dở khóc
Anh em bữa ăn bỏ đũa đập bàn
Nội chiến: những người chết oan
Lại chết thêm lần nữa
Dân tộc ném vào lửa chiến tranh
Những năm cuối cùng đại học
Những sinh viên sĩ quan chưa ra trường
Mỗi ngày một đại đội qua sông
Nhiều người không biết bơi
Trên chiếu bạc Thượng hải kẻ chơi xì phé đánh ván bài cuối cùng
Chúng ta chưa kịp trở tay
Thì chúng đến
Tội ác đến
Giữa những vì sao rạo rực
Anh chưa kịp hôn em
Thì chúng đến
Màn cửa hồng đào đã kịp mở ra đâu
Ong chưa kịp bay giữa nhành dâu tím biếc
Người nông dân chưa kịp rửa chân, lên giường, ngủ thiếp, mí mắt
Còn rung trong giấc mơ
Người vợ mới cưới hãy còn e lệ
Đi qua trước mặt mẹ chồng
Chưa có giờ trang điểm phòng the
Sau đám mây trăng vừa lu vừa tỏ
Sao Thần nông lấp ló đợi chờ
Thì chúng đến
Chúng ở cách chúng ta một cánh đồng
Bên kia thành phố
Mà ở cách ta ngàn dặm
Ở cách ta ngàn năm lịch sử
Chúng sinh ra từ nhân dân
Nhưng không phải là nhân dân
Trong những ngày chúng ta yêu nhau tha thiết
Hồn nhiên cười nói rỡ ràng
Chúng âm thầm nằm im trong bụi rậm
Không phải bụi rậm, mà trong những tòa nhà cao sang
Gái non chuốc rượu, thi sĩ chầu hầu đọc thơ, bàn mưu tính kế
Trước ao sen mùa hạ
Đặt nhân dân vào hỏa điểm
Ngắm như ngắm quân thù
Mà bắn
Chỉ mười hai giờ nữa đạn sẽ xuyên qua đây
Bức tường này
Gặm hết da thịt
Nuốt hết hương hoa
Giật lấy những giọt lệ riêng tây
Của anh và em
Chúng ta non dại
Không nhìn thấy vết thương bầm tím bầu trời
Trí thức bạc đầu còn ngủ mê như trẻ
Người nông dân ngàn năm hiền lành
Niềm tin yêu ngờ nghệch
Nằm trên mộ người chết như con chó nhỏ
Trên ngọn đồi
Mùa dâu vàng rực rỡ
Không biết rằng chúng sẽ đến nữa
Sau khi bị đánh cho tan tác
Nỗi thù hận đắng ngắt
Chảy bừng bừng trong máu huyết
Khi ta nhìn đời toàn thấy những cành tơ
Chúng chỉ thích mùi khói bay khét lẹt
Em ơi ngày mới đến
Chồi xanh lại ra hoa
Chúng ta bằng lòng mà không mấy khi tự hỏi
Tổ quốc thu về một mối là đâu
Ngôi làng nhỏ, một cánh đồng
Ven bờ phất phơ lau trắng
Tiếng trẻ học bài
Sắc hoa đào im lặng trong mưa bay
Hoa gạo cuối trời
Bến đò đưa em đi học
Những chàng trai cười trong nắng sớm
Ma trơi bay ngoài nghĩa địa
Con nai cuối cùng lững thững bước qua sương mù
Sẽ bị đốn hạ ngày mai
Quê hương trở mình nhức nhối
Chúng tàn phá, tàn phá, tàn phá mãi
Những kẻ quen thói hung hăng
Bắt đầu biết sợ
Thanh gươm của chúng ta không phải là gươm
Chỉ là lời nói thật
Đã đóng hồ sơ ngăn nắp gói kỹ càng trong giấy báo, bọc ni lông
Để trong két sắt
Để yên lòng thế hệ mai sau
Tài sản cha ông, cháu con giữ lấy
Từ đêm tối đến bình minh
Hết tháng chạp trời rét căm căm đến tháng năm mùa sen trẩy hội
Tổ quốc gọi thì đi
Đâu biết cái gì là tổ quốc
Thời đại những kẻ lừa đảo đi đầy đường
Đại bác của lòng tham gầm vang trong biệt thự
Trong tiếng thì thào
Bên gối
Chúng ta nói quá nhiều về biển đảo, núi sông, rừng vàng biển bạc
Nói quá nhiều về tình yêu bảng đen phấn trắng
Về thánh Gióng, vua Hùng
Riết rồi thành bọn nói dối như nhau
Thờ cúng chính mình
Thấy hương hoa chân dung trên bàn thờ mà tưởng thật
Đi lầm đường trật lất cứ tưởng sắp về nhà
Xin lỗi em, nhà ở đâu
Con đường đầy cỏ lau, sim dại, ngọn đèn khêu mãi
Không hết đêm
Giương mắt buồn nhìn nhau sao không chịu ngắm chân trời
Nơi bầy sói đã về rồi
Hú rộn trong đêm, bụi tung mù trời, mờ hướng sao rơi
Chúng lùng sục khắp nơi
Tìm tiền, tìm của
Phật trên chùa cũng bán
Chúa cũng khiêng đi
Sá gì một cánh đồng một khoanh đất mà mong
Những thế hệ máu đổ dài bước chân Nam tiến
Lũ lụt, người chết
Đê vỡ, mất mùa
Trong những đám tang
Lòng tham vẫn không chểnh mảng
Thức dậy đúng giờ, sớm hơn thượng đế
4.
Anh đi giữa mùa hoa xoan
Hỏi hội chèo làng Đặng
Em cười hỏi anh ở đâu về
Mà đi tìm quê Nguyễn Bính
Một dân tộc bị cái đói hành hạ
Nay lại bị đồng tiền hành hạ
Một dân tộc bị lời nguyền rủa của đồng tiền
Cướp đất, cướp biển, cướp làng
Thân tàn ma dại
Hãy nhớ
Những người mắc trong kẹt cửa
Những người nổ tung lên trời
Những người nằm suốt ngày trong hang tối
Chờ đợi mặt trời không đến
Hãy nhớ những giấc mơ của họ
Những phép lạ chỉ có trong thời tiền sử
Chúng dệt mãi lòng thù hận trong bóng tối khi chúng ta đã quên
Như dòng sông chứa đầy xác chết chảy quanh co trong rừng
Cướp đất và trả thù
Trả thù và cướp đất
Cái nào quan trọng hơn
Em đừng hỏi quá nhiều
Không có câu trả lời
Trong nắng chiều tà giới trí thức tinh hoa tàn tạ
Trong những dạ hội thâu đêm suốt sáng cốc thủy tinh vỡ liên hồi
Linh cửu một người già đi qua
Người bị đóng đinh trên thập giá
Dưới bầu trời ảm đạm
Ông có trở thành bất tử không
Đến khi chết vẫn không ngờ được
Người giết mình là ai
Dưới các tầng trời sao thiên thần bay đi đâu
Trong quả thị vàng bà tiên xưa đã chết
Em vặn ngọn đèn thấp xuống
Thì thầm thức thâu đêm
Máu của đêm chảy ra từ cánh cửa nhà tù
Nơi chúng tra tấn những người sống sót
Con cháu của làng Hoành
Của cánh đồng Sênh
Tát vào mặt người đàn bà
Tra tấn đòn roi người chết
Sau lưng, sau ót, bắn vỡ đầu gối
Máu chảy trên các sườn đồi
Tiếng cười man rợ của mặt trời buổi sáng
Máu chảy trong tiếng rú gào của bầy sói
Máu chảy trên cán cuốc
Trên những vết đạn ghim đầy tường
Trên nỗi buồn của chúng ta, anh và em
Máu chảy trong tim những người xa tổ quốc
Dân tộc bàng hoàng tỉnh giấc
Máu chảy từ mặt trăng cuối lũy tre làng
Máu chảy trên thềm nhà, trên ghế xô pha, trên cầu thang gác
Mùi xăng khét lẹt, máu chảy trên màn vô tuyến truyền hình
Trên ngực đứa trẻ sơ sinh ba tháng tuổi
Trên môi người góa phụ Dư Thị Thành
Trên mái tôn
Trong lòng giếng trời
Của những người làm kiếp thiêu thân oan ức chết
Máu dẫn chúng ta qua ngõ hẹp
Đi qua lũy tre xanh
Đi qua thời gian
Đi qua những hạt lúa chín vàng
Sợi dây điện vứt lại bên hàng rào
Kíp nổ, lựu đạn, tàn thuốc lá, ly cà phê uống dở, tách trà tan vỡ, giọt máu đọng trên tấm mạng nhện
Trên đuôi con chó nhỏ sợ hãi nằm yên sau cửa, máu chảy trên sữa trẻ con
Trên linh hồn người tỉnh thức
Trên tuổi trẻ chúng ta buồn bã
(hết chương 4, còn tiếp)