QUÊN
Quên tắt
vạt nắng cuối ngày loang loáng
quên khép
cánh cửa chiều se sắt gió đưa
quên luôn
mình lơ ngơ lạc giữa phố chiều ngã năm ngã bảy
sao không quên nỗi nhớ
hơi ấm lòng tay đêm trở giấc
giấc mơ xa, bay tạt gió cánh diều.
Nhớ mấy nỗi không vệt nào đáng nhớ
biền xa, cát nóng
dấu chân tuổi thơ nhon nhón
theo hạn qua đồng
trái ớt cong veo
hỏi nghiêng, hỏi ngửa
nóng rát giấc mơ, cay xè
cháy tới đảo điên trưa hè không gió
con chuồn chuồn chớp cánh
ghẹo chút ngây ngô
sè sẹ…
lá tre rơi, đuổi hoa nắng lên trời
tiếc ngẩn, tiếc ngơ.
Đáy chum nhẵn bóng
vê đầu ngón tay, bụi cám
gió đẩy đưa nhuộm đáy mắt đỏ hồng
“thiếu chi rau mà ăn rau Tu Rẽ”
cửa thân tình đóng chặt, à ơi…
mắt trẻ con
đâu biết buồn
chỉ nhớ
…
mượn gì lấy nhớ làm quên?
MỘT GIỌT
Vục gàu giếng khơi
lỡ quên
không so sợi
trăng múc lên rồi
lại biết cạn cùng ai?
lũ rêu xám mãi nhìn nhau nghi ngại
bệ đá thương tình
mướn tạm một bờ vai.
Ngửa cổ ngắm trăng
mây cười, gió đuổi
héo úa rồi
khối mộng thủy tinh tâm
cố nếm làm chi
một chút sâu cay nhân tình vị?
cười hờn
chi chấp thế nhân say.
Nhược thủy tam thiên
muôn hồng, nghìn tía
ôm mộng riêng mình
chỉ một giọt
thinh không
đại thể giếng khơi
lỡ một gàu sóng sánh
tràn rồi
như gió lọt tay thôi.
Vục gàu giếng khơi
múc bóng mình đáy nước
trăng vỡ tràn gàu
không giọt đọng
tay trơn.