Trương Đại Quá đi sau lưng Bảy Vinh. Đó là một người đàn ông lớn con có nước da trắng hồng khác hẳn những học viên và những người phục vụ trong học viện Langbiang. Anh ta có vẻ là một người ít nói cứ lặng lẽ đi trước dẫn đường cho Trương Đại Quá. Khi Trương Đại Quá gợi chuyện Bảy Vinh ngước nhìn anh, một cặp mắt đùng đục và không nói với Trương một điều gì cả. Anh ta im lặng đi trước không trả lời bất cứ một câu hỏi nào.
Sáng nay khi giao công việc một thằng nhỏ người lùn chỉ nói với Trương Đại Quá rằng “anh có nhiệm vụ đi đánh cá đem về giao cho cô Nghỉ làm thức ăn, giúp việc anh là Bảy Vinh”. Nó không nói thêm câu nào nữa và bỏ đi lập tức sau khi nói “đây là mệnh lệnh của Bạc Đầu Râu”. Trương Đại Quá ngạc nhiên quá, ở học viện này toàn là những cái tên lạ hoắc, hết Mat rồi lại Bạc Đầu Râu! Chỉ có cái tên Bảy Vinh nghe có vẻ quen thuộc nhưng khi anh gặp người đàn ông nước da trắng hồng đứng đợi trước cửa nhà anh biết ngay đó là một người không dễ gần.
Hai người lặng lẽ đi xuyên qua mấy khu rừng thưa, trước mặt họ là một con suối khá lớn nhưng khi nhìn kỹ, Trương Đại Quá thấy con suối này kỳ kỳ. Nó không bình thường như những con suối khác, hình dáng của nó lúc to lúc nhỏ, thậm chí có lúc rất nhỏ, đó là lúc con suối đang réo ầm ầm qua hai gộp đá hai bên bờ và tạo thành một dòng chảy mạnh mẽ. Nhưng đến lúc nước dừng ở cái đầm bên dưới, mặt nước phẳng lì như một tấm gương chiếu cảnh mây trời, rừng núi. Quả là cảnh đẹp lạ thường.
Trương Đại Quá tháo quả bầu khô rồi uống nước. Anh biết rằng không thể coi thường lời dặn của ông già lùn kỳ dị - Mat - một ngày anh phải uống hết một cái bầu này. Quả thực đây là thứ nước trong veo, ngon ngọt, khác hẳn nước suối thông thường. Vì vậy Trương Đại Quá yên tâm uống nước suối Đen theo lời dặn của bọn trẻ.
Thấy anh ngồi im ngắm cảnh mây trời, rừng núi, Bảy Vinh cũng ngồi xuống theo anh. Anh ngắm cảnh, anh ta cũng ngắm cảnh, anh nhìn mây, Bảy Vinh cũng nhìn mây! Bảy Vinh cứ y như chiếc bóng của Trương Đại Quá. Thấy tức cười quá, anh cười một tràn. Bảy Vinh cũng nhếch mép cười nhưng không phát ra một thứ âm thanh nào cả! Hoá ra người đàn ông này bị câm, hèn nào anh ta không trả lời những câu hỏi của Trương Đại Quá! Hình như anh ta còn có vấn đề khác nữa thì phải?
Trương Đại Quá nhớ tới nhiệm vụ, anh phải kiếm cá cho cô Nghỉ nào đó làm thức ăn. Ngày còn ngoài quê Trương Đại Quá là một tay bắt cá giỏi của thôn Trường Định. Đến khi quen biết với Trương Thái, người em kết nghĩa lại dạy cho anh những kỹ thuật đánh bắt cá nên tay nghề của Trương Đại Quá càng trở nên tiến bộ vượt bậc. Nhìn màu nước nếu là ở miền xuôi, người ta sẽ đánh giá rằng tại con suối này làm gì có cá! Trương Thái đã dạy anh cặn kẽ những biểu hiện có cá ở những con suối chảy trong rừng. Cá suối khác hẳn cá sống trong ao, hồ ở đồng bằng, chúng là những loại cá rừng mà đa phần thuộc về loài cá trắng. Trương Đại Quá lấy cái xà gạc của ông K’Rè, anh đi tìm mồi câu cá như cách của Trương Thái từng làm. Loại nhộng trong rễ cây cá suối rất thích ăn cho nên dùng nhộng làm mồi câu sẽ được nhiều cá. Trương Đại Quá dùng lưỡi câu mà Trương Thái tặng anh lúc sống với ông Năm ra dùng. Một lúc sau anh đã câu được một xâu cá suối.
Bảy Vinh lặng lẽ nhìn Trương Đại Quá câu cá, anh ta không có cần câu nên không thể bắt chước Trương Đại Quá được. Khi thấy Quá giật cần câu Bảy Vinh cũng bặm môi, tay anh ta cũng giật lên như trong tay có một chiếc cần câu vậy. Cảnh tượng trông rất buồn cười, ai nhìn thấy cũng phải phì cười. Trong cánh rừng hoang không có một người nào cả nên Trương Đại Quá chỉ cười một mình, lòng cảm thấy vui vui. Anh tập trung câu cá. Mặt trời lên đến đỉnh đồi trời đã gần trưa, lúc này cá không ăn mồi nữa. Trương Đại Quá dẹp cần, thu hồi dây câu và chuẩn bị ra về. Nhìn hai xâu cá nặng, con nào con nấy to cỡ bàn tay người lớn Trương Đại Quá cảm thấy hài lòng. Kiểu này cô Nghỉ nào đó chắc phải chế biến thành mấy món ăn, không hiểu tay nghề nấu nướng của cô ấy như thế nào nhỉ? Tự nhiên Trương Đại Quá lại thấy mình quan tâm đến một người đàn bà xa lạ mà anh đã nghe kể về chuyện đời cô ấy từ miệng của Vương Đình Huệ, một thằng nhỏ lùn anh biết đầu tiên.
Trương Đại Quá và Bảy Vinh mang hai xâu cá theo đường cũ trở về. Nhìn vẻ hớn hở của Bảy Vinh, người ta biết ngay rằng anh ta rất vui với thành quả của hai người trong buổi sáng hôm nay. Anh hăm hở bước những bước dài, hình như Bảy Vinh đang nóng lòng khoe thành quả lao động với ai đó. Người không nói được là một điều thua thiệt, Trương Đại Quá biết vậy nên anh chiều theo ý Bảy, anh tăng tốc bước những bước dài chẳng thua kém Bảy Vinh nên hai người về đến nhà rất nhanh.
Bảy Vinh đẩy cửa bước vào nhà bếp. Trong đó một người con gái nhỏ xíu quay mặt vào trong đang chỉ huy hai thằng lùn nấu ăn. Bảy Vinh ú ớ trong miệng, anh ta đặt xâu cá xuống, tay ra hiệu với người con gái. Cô ta cũng ra hiệu với Bảy Vinh, chắc là cô ta khen ngợi Bảy thì phải. Trương Đại Quá cũng bước vào nhà bếp và đặt xâu cá xuống. Người con gái quay lại nhìn anh bằng một cặp mắt mở to hết cỡ. Cô ấy hỏi:
- Anh là ai?
Trương Đại Quá không trả lời. Mắt anh nhìn cô Nghỉ không chớp. Anh không thể nào tin được cô gái đứng trước mặt anh là phiên bản thu nhỏ của người anh yêu, người mà đêm đêm anh thương nhớ khôn nguôi: Trần Thị Huyền. Cũng mái tóc đó, cũng khuôn mặt đó, nước da đó và nhất là đôi mắt, đôi mắt của cô Ba đã nhốt linh hồn Trương Đại Quá từ ngày anh tình cờ gặp cô Ba ra ao làng rửa chân. Trong lúc này tâm hồn Trương Đại Quá chìm vào kỷ niệm. Những đêm trăng anh rủ cô Ba ra bờ sông Côn, cả hai ngồi dưới gốc một bụi tre cùng ngắm trăng treo trên bầu trời. Không ai nói với ai tiếng nào, nhưng cả hai đều biết chắc rằng mình nghĩ về nhau, hai quả tim cùng đập một nhịp. Trương Đại Quá nắm tay cô Ba, cô Ba để tay mình trong bàn tay to lớn của anh một lúc lâu rồi bỗng nhiên cô rút tay về như chạm phải lửa, mặt cô Ba đỏ lên, trăng màu sữa pha vào mặt cô Ba một màu trắng đục, lúc này hoà với sắc đỏ của khuôn mặt cô Ba thành một màu hồng tươi nhuận. Trương Đại Quá say sưa ngắm cô Ba, anh không thể dời cặp mắt của mình ra khỏi khuôn mặt cô, bên dưới là một cần cổ dài da trắng như trứng gà bóc, khuôn ngực cô Ba bên trong chiếc áo bà ba đang nhấp nhô khiến cho cảnh tượng trở nên hấp dẫn và gợi tình. Không cưỡng lại được lòng mình, Trương Đại Quá ôm chầm Trần Thị Huyền và anh đặt vào mặt cô một nụ hôn dài tha thiết. Mũi Trương Đại Quá hít được mùi hương trinh nữ phát ra từ thân thể Trần Thị Huyền, đó là một mùi hương huyền diệu chưa bao giờ Trương Đại Quá trải nghiệm qua….
Không thấy người đàn ông to lớn trả lời, cô Nghỉ hỏi lại:
- Tôi nói gì anh có nghe không?
Đến lúc này Trương Đại Quá mới trở về cõi thực, anh cúi mặt xuống và lắp bắp trả lời:
- Tôi…tôi….
Cô Nghỉ phì cười, tiếng cười của cô giống như một bản nhạc với những âm thanh vui vẻ dòn tan:
- Tôi…tôi cái gì, tôi cứ tưởng anh giống Bảy Vinh. Anh giỏi lắm, anh bắt cá được nhiều như vầy Bạc Đầu Râu sẽ rất hài lòng, tôi sẽ nấu cho anh một nồi cháo cá để thưởng công. Bây giờ anh về nhà nghỉ đi, một chốc nữa tôi sẽ bảo thằng này - tay cô Nghỉ chỉ vào một thằng lùn phụ bếp, qua kêu anh ăn cháo.
Thằng lùn phụ bếp vọt miệng:
- Cô Nghỉ ơi cho chúng cháu ăn cháo cá với nhé?
Cô Nghỉ quát:
- Cái thằng này, chúng mày giúp cô nấu ăn cho tốt cô sẽ thưởng cho, còn cháo cá chỉ dành riêng cho người có công thôi!
Thằng lùn phụ bếp tiếc rẻ nhìn Trương Đại Quá bằng một cặp mắt ghen tị:
- Anh sướng nhé, không phải ai cũng được ăn món cháo cá suối cô Nghỉ nấu đâu!
Món cháo cá ngon như thế nào Trương Đại Quá không bận tâm, điều mà anh nghĩ trong lúc này là được nhìn cô Nghỉ, được thấy lại khuôn mặt của Trần Thị Huyền qua khuôn mặt trắng trẻo của cô. Trương Đại Quá chần chừ chưa muốn quay về nhà mình như cô Nghỉ bảo nhưng muốn tìm cách ở lại đây thì anh chưa nghĩ ra cách nào cả. Đúng lúc đó một thằng lùn phụ bếp nói:
- Anh Quá, chiếc nồi này nặng quá anh nhắc xuống giúp tôi với!
Trương Đại Quá vui vẻ làm theo yêu cầu của thằng nhỏ, anh hỏi:
- Sao em lại biết tên ta?
- Mat cho cả lớp Nhập môn biết anh và ba người bạn là những người phục vụ mới, không riêng gì tôi biết tên anh mà ở học viện này ai cũng biết cả!
Thì ra là vậy, Trương Đại Quá nhớ tới thân phận của mình và chợt buồn. Trong hoàn cảnh này được nhìn cô gái có khuôn mặt của người yêu là một điều hạnh phúc, điều đó an ủi Trương rất nhiều. Cô Nghỉ không chú ý đến sự hiện diện của anh, cô mải chỉ huy hai thằng nhỏ làm thức ăn, sắp đến giờ ăn rồi.
Đứng tần ngần một lúc không thấy ai nói gì Trương Đại Quá hỏi:
- Cô có cần tôi giúp gì không?
Cô Nghỉ như sực nhớ đến sự hiện diện của anh, cô cười:
- Điều tôi cần anh giúp là hãy mau về nhà nghỉ ngơi, tí nữa tôi sẽ sai thằng nhỏ này qua nhà mời anh đến nhận nồi cháo cá của mình.
Cô Nghỉ quay qua quát hai thằng phụ bếp không thèm nhìn Trương lấy một lần nào nữa. Bẻn lẻn anh cúi đầu bước ra cánh cửa mà hồn thì gởi lại nơi cô Nghỉ. Ô hay, anh nhớ Trần Thị Huyền quay quắt, thế mới biết tình yêu là một điều kỳ diệu của con người!
Mãi nghĩ đến người yêu, Trương Đại Quá không thấy Vương Đình Huệ đang nhìn mình đăm đăm. Vương Đình Huệ được lệnh của Mat đến bếp xem bữa cơm đã sẳn sàng chưa. Trong học viện giờ giấc sinh hoạt là một điều bắt buộc, không ai được phép vi phạm dù chỉ một canh giờ! Vì vậy cô Nghỉ phải chăm chăm vào việc của mình, hai thằng nhỏ giúp cô nấu ăn là hai thằng nhóc, chúng chỉ mới tám tuổi và chín tuổi nên cô Nghỉ mệt bở hơi tai với hai thằng phụ bếp.
Mat biết điều đó. Ông biết rất rõ chuyện hai thằng phụ bếp mùa trăng này sẽ là gánh nặng cho cô Nghỉ nhưng không vì thế mà Mat lại cho phép hai đứa đó được miễn trừ. Hàng ngày ông đều sai Vương Đình Huệ đến giám sát việc nấu ăn, việc phụ bếp để giờ ăn diễn ra đúng quy định của học viện. Trưa nay Vương Đình Huệ đến nhà bếp trong lòng Huệ nghĩ sẽ giúp một công việc nào đó cho cô Nghỉ, không ngờ Huệ bắt gặp Trương Đại Qúa từ trong cửa bếp đi ra với một gương mặt đăm chiêu. Vận dụng thuật Tri tâm, Vương Đình Huệ lờ mờ nhận thấy khuôn mặt của cô Nghỉ trong đầu Trương Đại Quá. Tăng tốc độ, dư ảnh hiện rõ dần. Đó là một đêm trăng tròn, hai người ngồi ngắm cảnh dưới một bụi tre. Vương Đình Huệ ngạc nhiên quá sức, một người là Trương Đại Quá, còn người con gái kia lại là…cô Nghỉ. Không thể nào tin được, cô Nghỉ đã đến học viện từ lâu như lời Mat nói, không thể nào cô lại có thời gian ở cạnh Trương Đại Quá?
Vương cười chào Trương:
- Chào anh Quá, anh đi đâu đó?
Lúc này Trương Đại Quá mới thấy Vương Đình Huệ, anh mỉm cười đáp lời:
- Ta vừa đi câu cá về theo lệnh của ông gì gì…à ông Bạc Đầu Tóc, ta vừa nộp cá cho cô gái nhỏ trong kia, giờ ta quay về nhà đây. Em đến nhà bếp làm gì vậy?
Vương Đình Huệ cười ngặt nghẽo:
- Không phải là Bạc Đầu Tóc đâu, tên thầy là Bạc Đầu Râu, đó là thầy Hiệu trưởng. Em đến bếp để kiểm tra, em là phái viên của học viện trong mùa trăng này.
Vương Đình Huệ hãnh diện trả lời Trương Đại Quá. Trương không chú ý đến điều ấy, trong lòng anh vẫn còn bồi hồi vì hình ảnh Trần Thị Huyền thông qua cô gái tên Nghỉ mà hình như là lũ học trò lùn đều yêu mến.
Vương Đình Huệ bắt chuyện:
- Anh Quá à, tôi thấy anh đang nghĩ về cô Nghỉ sao lạ vậy?
Trương Đại Quá ngạc nhiên:
- Ta có nghĩ gì về cô ấy đâu?
- Anh đừng giấu tôi, tôi biết anh và cô Nghỉ ngồi ngắm trăng dưới một bụi tre mà, đúng không? Sao lạ vậy, anh kể cho tôi nghe đi?
Trương Đại Quá càng ngạc nhiên hung:
- Làm gì có, ta chưa bao giờ gặp cô gái ấy tính đến lúc nãy, vậy làm sao ta và cô gái ấy ngồi ngắm trăng với nhau được chứ?
Vương Đình Huệ nhìn thật sâu vào mắt Trương Đại Quá. Huệ bắt gặp một sự thành thật trong đôi mắt của người phục vụ, không thấy một chút dối trá nào cả. Vậy là sao, thuật Tri tâm là một phương thuật bí truyền, chưa bao giờ áp dụng lại sai trong bất cứ trường hợp nào cả. Vương Đình Huệ tin tưởng vào môn học này, bây giờ lại có kết quả lạ lùng như vậy? Vương cười gượng:
- Thôi vậy để tôi suy nghĩ lại chuyện này… nhưng tôi quả quyết là anh và một người con gái đã ngồi ngắm trăng tròn dưới gốc bụi tre, đúng không?
Trương Đại Quá thành thật xác nhận:
- Đúng vậy nhưng không phải là người con gái như là em nói!
CHƯƠNG 15
TƯƠNG TƯ