không hề ý thức mở lòng bàn tay
hay nắm chặt lại để kết liễu tro bụi của ngôn từ bất diệt
gió mưa xoắn xuýt nhau thành từng hạt lạnh
đeo bám những ngón đờ đẫn bội nhiễm mùi áp thấp
tro bụi hồn nhiên ngậm giấc mơ bí mật
tưởng tượng nhìn thấy
lũ vi sinh lấp lánh trong đường chỉ tay
chúng nhẩn nha gặm nhấm mầm ánh sáng
có thể, dưới lớp da lòng bàn tay
những hồng cầu đang điên loạn
vì sự nhớp nháp tinh dịch thẩm thấu vào dây thần kinh li ti
tự thân xuẩn ngốc chăng
khi biết xúc cảm nồng nàn với mùa thu xanh
mệnh đề đang chết ngộp trong thanh quản bóng mưa
tôi sẽ phải rung khẽ bàn tay
tro bụi được thời gian sinh ra và những hạt lạnh trôi tuột rụng xuống loãng tan vào đất
sự hóa thân luôn tồn tại vĩnh hằng
tptn thu 9/2020