Đà Lạt - một ngày em trở lại
Em một mình, từng bước lơ ngơ
Con phố hẹp, đường cong nông nổi
Em bước vội khoảng mờ sáng tối
Cánh cổng nhà ai, cứ khép hờ
*
Bỏ nơi đây từ buổi xa người
Nay trở lại, ngày xưa trở lại
Nụ quỳnh hoa và thời con gái
Của một đêm nào, tỏa ngát hương ...
*
Vạt nắng chiều vàng tắt sau lưng
Phố nhập nhoạng, đèn đường chưa mở
Chùm hoa giấy, sắc hoa màu nhớ
Khẽ rưng rưng cuốn quýt xây chừng
*
Cơn gió chiều buốt lạnh đơn côi
Khúc cua này, bao lần ngoái lại
Hoa và lá đương mùa, vương vãi
Trái tim non, rối nhịp liên hồi ...
*
Phố núi quanh co, nét thân quen
Còn nguyên đó, con đường năm cũ
Quánh đặc một không gian ngưng tụ
Chợt bừng lên, giăng giăng ánh đèn
Bước qua
Có
Một khoảng lặng dài
Bên bờ dốc
Đứng suy tư
Huyễn mộng
Phía chân đồi
Đời trăm ngã
Đường rẽ ngang rẽ dọc
Không
Nuối tiếc gì
Cố bước qua
Thôi
Cỏ xuân thì
Em gấp vội
Tiếng yêu
Đêm
Mắc cỡ
Chợt xoay ngang
Như cơi nới
Chổ nằm
Hoa trái
Đăng đăng
Nõn nà
Sớ rớ
Cỏ xuân thì
Đang
Hát khúc trăm năm
Đưa em qua phố mới
Một góc tình lặng lẽ trôi êm
Phố vắng, đèn khuya dựng bóng đêm
Im ắng quá, tầm cao phố mới
Ngọn gió đi rong, quẩn bên thềm
*
Phố của anh và phố của em
Ngổn ngang xen từng mảng trắng đen
Đang lẩn khuất, sắc màu sáng tối
Nước đọng còn nguyên những váng phèn
*
Phố cũ ngày xưa đã nối dài
Nhưng vẫn còn giật gấu vá vai
Khúc khuỷu, đường cong đầy sỏi đỏ
Khoát lên phố mới một hình hài
*
Anh nắm tay em, bước ngập ngừng
Ngượng ngùng chi? Mà chợt quay lưng
Em không nói, chỉ cười lỏn lẽn
Mắt gượng tìm môi, kìa bỗng dưng ...
*
Phố mới trẻ trung, đang dỡ dang
Tươi trong sức sống mới căng tràn
Nồng ấm một vòng tay bổi hổi
Vô tình đọng lại, gió thời gian
Bắc Bình, Bình Thuận