Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.858 tác phẩm
2.760 tác giả
1.275
123.157.034
 
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 26: Inrasara)
Võ Anh Cương

 

Lúc Trương Đại Quá nhận khúc kỳ nam từ tay Vương Đình Huệ, bất ngờ một dòng “điển” xâm nhập vào người anh một cách mạnh mẽ không cách gì cưỡng lại được. Trương Đại Quá biến sắc mặt, người anh tê cứng, mọi cử động dường như không thể. 

Bốn người bạn Lạch vẫn vô tư bên đống lửa, vẻ trầm ngâm vốn có của ông K’Rè rất hợp với không gian trầm lắng của rừng đêm. Bên cạnh K’Quang, Vương Đình Huệ cũng im lìm như vốn thế, trong cái đầu cao ngạo kia không biết Huệ nghĩ gì, chỉ thấy thỉnh thoảng anh dùng một cành cây khơi ngọn lửa. Trong một sát na, bỗng dưng tất cả mọi thứ trước mắt Trương Đại Quá…biến mất: không bạn đồng hành, không cảnh rừng đêm, không có gì cả!

Trương Đại Quá vẫn ý thức mình hiện hữu, trong tâm anh vẫn biết được rằng mình là một người phục vụ của học viện Langbiang đang đi lấy trầm kỳ về làm giải dược để cô Nghỉ trở lại với vóc dáng người bình thường. Những điều ấy hiển hiện trong tâm cảnh của anh rất rõ ràng, có lẽ đó là điều duy nhất anh cố giữ mối liên hệ mỏng manh với thực tại! 

Hiển nhiên lúc này anh đang hóa thân vào một chàng trai bận bộ quần áo bằng vải trắng đang cỡi con ngựa cũng màu trắng đang phi nước đại về phía biển.

Xa xa biển một màu xanh bất tận tới tận chân trời, những đụn mây màu trắng trên trời cao vời vợi, nắng vàng chói chang chiếu xuống mặt đất khiến cho khung cảnh trở nên mỹ lệ. Nhưng những điều đó không khiến chàng bận tâm, chàng thở phào nhẹ nhõm khi không nhìn thấy cánh buồm ngũ sắc trên mặt biển!

Chàng gọi:

-Inrasara….Inrasara…nàng đâu rồi?

Đang chạy bỗng dưng nàng đứng sửng nhìn về phía chàng, nàng đẹp quá, vẻ đẹp của nàng vừa nhuốm vẻ trần thế vừa như không nhiễm chút bụi trần. Chàng xuống ngựa, lao đến trước mặt nàng, một chân chàng quỳ gối, hai tay đưa về phía trước:

-Nàng…may mà ta đến kịp!

Bất ngờ từ ngoài khơi xa thẳm, một cánh buồm ngũ sắc xuất hiện trên biển xanh, con thuyền chạy trên mặt biển với một tốc độ cực nhanh. Chàng tái mặt thốt:

-Nàng mau lên ngựa!

Nàng vẫn đứng như cũ không ra vẻ sẳn sàng rời bỏ bờ biển hoang vắng này. Nàng nói:

-Không kịp nữa rồi…em không thể, Ka Sô Liêng chàng hỡi!

Trong khoảnh khắc cả hai như đông cứng lại, sự bất lực của chàng trai và vẻ chịu đựng của cô gái khiến cả hai tuyệt vọng. Nàng khóc, dòng nước mắt lặng lẽ chảy từ đôi mắt đen huyền đầy bí ẩn xuống khuôn mặt trái xoan kiều diễm! Thấy nàng khóc, bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, chàng lao tới ôm nàng. Con ngựa trắng hình như hiểu được ý chủ, nó hí một tràng dài rồi phi đến cạnh hai người. Quá bất ngờ trước hành động của chàng, nàng không một chút phản kháng, nàng để yên cho chàng ôm rồi phóng lên lưng ngựa. Nàng ôm cứng chàng, con ngựa chạy về đường cũ, bỏ mặc sau lưng con thuyền đang cập bãi cát vàng, tiếng một người đàn ông vang lên:

-Ka Sô Liêng dừng lại!

Mặc cho tiếng gọi từ đàng sau vọng tới, chàng phi ngựa mỗi lúc mỗi nhanh. Con ngựa trắng đúng là thần mã, bốn vó nó dường như không chạm đất, nó chở hai người trên lưng mà cứ như không. Tiếng người đàn ông rượt theo hai người:

-Ka Sô Liêng dừng lại, nếu không đừng trách ta tàn nhẫn!

Ngựa vẫn chạy như không thèm để ý đến lời của người lạ sau lưng. Đang chạy bỗng dưng con ngựa trắng như bị ai đó cầm đuôi kéo lại, bốn vó nó đứng im trên mặt đất. Mặc cho con ngựa ra sức vùng vẫy, sức mạnh siêu nhiên kia buộc con ngựa quay lại con đường mà nó đã chạy qua. Chàng trai biến sắc, trên gương mặt rắn rõi đầy nét cương nghị xuất hiện vẻ lo âu. Người con gái đau đớn thốt:

-Không ai chống lại được Mẫu, chúng ta đành bằng lòng với số phận thôi Ka Sô Liêng!

Tiếng nói đầy ai oán của nàng khiến chàng thêm kiên quyết:

-Không, ta không chấp nhận….Inrasara, còn một chút hơi thở ta cũng phải chiến đấu tới cùng!

Trên không trung, tiếng một phụ nhân nghiêm khắc vang lên:

-Inrasara nói đúng, không một ai chống lại được sức mạnh của ta, mi cũng thế Ka Sô Liêng!

Con ngựa trắng ngừng lại, trước mặt hai người một phụ nhân mình vận trang phục đỏ choàng tấm khăn màu đỏ ngồi trên một chiếc kiệu hoa lộng lẫy, bốn phía người hầu cận đứng chung quanh. Phụ nhân nghiêm khắc nhìn người con gái:

-Con đã biết lỗi chưa?

Inrasara cúi đầu, nàng không dám nhìn Mẫu mẹ:

-Thưa Mẫu mẹ, con biết!

Phụ nhân vẫn một giọng nói lạnh lùng:

-Sao con vẫn cứ phạm tội?

Inrasara ngước mắt lên nhìn phụ nhân được nàng gọi là Mẫu:

-Mẫu mẹ…con yêu chàng!

Mẫu nghe câu trả lời của nàng, mắt bà bỗng trở nên xa thẳm đầy phức tạp. Inrasara khấp khởi hy vọng, nàng mấp máy môi:

-Mẫu mẹ….

Inrasara đâu biết trong lòng Mẫu một cơn bão lòng đang thổi. Trong phút chốc ấy, Mẫu bỗng nhớ lại một thời con gái đã xa của bà.

…Nàng tiên nhỏ thích thú ngắm ruộng dưa, những quả dưa màu xanh sọc đen đang độ chín. Nàng biết thịt quả dưa màu đỏ cho một thứ nước ngọt rất ngon bởi nàng đã ăn dưa vài lần tại ruộng dưa này. Nàng không để ý một ông lão với bộ mặt tức giận đang chạy lại phía nàng, miệng lão hét:

-Con nhỏ kia, hóa ra mi là kẻ trộm dưa!

Nàng ngạc nhiên, trên Cõi Trời hễ nàng muốn ăn một loại cây trái nào là cứ hái tự nhiên, không có ai ngăn cản. Vả chăng nàng không hề biết thế nào là ăn trộm, bởi vậy nàng cười:

-Lão nói gì, ta khát nước hái dưa ăn sao gọi là trộm, mà trộm là gì chứ?

Nhìn vẻ ngây thơ của nàng, ông lão chùng mặt xuống hỏi:

-Mi là con cái nhà ai mà vào ruộng của ta hái dưa chứ?

Nàng chỉ cười, lắc đầu, ông lão hỏi tiếp:

-Cha mẹ mi đâu?

Nàng vẫn lắc đầu, vẻ ngây thơ dễ thương của nàng khiến ông lão mềm lòng:

-Con về nhà ta ở nhé?

Từ đó nàng trở thành con nuôi vợ chồng ông lão chủ ruộng dưa, họ thương yêu nàng hết mực. Hôm ấy trời mưa, lòng buồn rầu nàng nhớ Cõi Trời nên lấy đá, hoa, cây cỏ là một hòn non bộ. Ông lão không bằng lòng, ông cho rằng việc làm này không phù hợp với một người con gái như nàng nên lớn giọng la rầy. Đang mùa mưa lũ, nàng thấy một khúc kỳ nam trôi theo dòng nước nên hóa thân vào khúc cây này. Con nước đưa nàng đến một một xứ sở đầy hoa tươi cỏ lạ, người dân sống vui vẻ hạnh phúc. Thấy khúc kỳ nam, mọi người hò nhau vớt lên nhưng khúc kỳ nam nặng quá không ai đưa lên bờ được dù rất nhiều người cùng chung tay. Bỗng đâu từ xa tiến lại một chàng hoàng tử, chàng cỡi con ngựa trắng, áo choàng màu vàng của chàng đang lộng gió. Chàng hỏi đám đông, dân chúng kể chuyện khúc kỳ nam nặng không ai vớt được. Tò mò chàng xuống ngựa, bằng một tay chàng nhẹ nhàng nâng khúc kỳ nam lên khỏi mặt nước. Từ đó nàng về hoàng cung, đêm đêm nàng hiện thân với vẻ đẹp đến mê hồn, làn u hương từ thân thể nàng mang mùi trầm hương bay đến tận giường ngủ của chàng hoàng tử. Chàng ngạc nhiên với mùi hương lạ đầy quyến rũ nên rắp tâm tìm hiểu. Đêm đó, như thường lệ, nàng hiện thân ra ngắm cảnh hoa quỳnh nở đêm trăng thì bị chàng bắt gặp. 

Hoàng tử cầu hôn với nàng, ban đầu nàng từ chối, nàng lại nhập vào khúc kỳ nam. Hoàng tử đem khúc kỳ nam về tận giường mình, coi khúc kỳ nam như người yêu dấu. Chàng tôn trọng nàng không chút khinh bạc trong sinh hoạt hàng ngày. Cảm động trước tấm chân tình của chàng, nàng đồng ý làm vợ hoàng tử dù biết rằng thời gian ở Cõi Trần của nàng không nhiều. Nàng sinh được một trai một gái. Một hôm nàng nhớ cha mẹ nuôi nên dẫn con về thăm, thấy dân tình còn chất phát, nàng dạy họ trồng dâu nuôi tằm, cấy lúa làm nhà, đan nong đan thúng….

Dân chúng cảm kích ơn của bà, gọi bà bằng danh hiệu đầy tôn kính: Thiên Y A Na!

Thời gian ở Cõi Trần của bà đã hết, bà dẫn hai con về Cõi Trời trên chiếc thuyền có cánh buồm ngũ sắc. Ra giữa biển khơi, bà phát hiện không có nàng….

Nghe con gái nói “Mẫu mẹ…con yêu chàng” bà nhớ đến tình yêu của bà và chàng hoàng tử, bà đã bỏ chàng ở lại Cõi của chàng, lòng bà đau như dao cắt nhưng bà không thể vượt qua luật Cõi Trời!

Nhìn nét mặt của con gái, bà biết con mình muốn ở lại Cõi Trần với chàng trai Ka Sô Liêng, bà đắn đo nửa muốn cho con ở lại nửa không vì sẽ phạm Luật Trời!

Inrasara hy vọng nhìn Mẫu mẹ, còn Ka Sô Liêng liên tục khẩn cầu:

-Mẫu mẹ xin cho con và Inrasara được ở bên nhau dù chỉ một lần!

Không biết nghĩ sao chàng lại nói “dù chỉ một lần”. Mẫu nhìn hai người, cuối cùng ra quyết định:

-Được, mi cầu xin cho mi và con gái ta ở bên nhau chỉ một lần, ta chuẩn tấu! Chừng nào mi tìm được một khúc kỳ nam mang hình con gái ta, người con gái nào nhìn thấy khúc kỳ nam ấy là hóa thân của con gái ta và sẽ là vợ mi! 

Nói xong bà giơ tay vẫy, chiếc kiệu hoa và đám tùy tùng là là bay trên mặt đất hướng về chiếc thuyền có cánh buồm ngũ sắc. Inrasara cũng bay theo…. Tuyệt vọng chàng la thất thanh:

-Inrasara…Inrasara….

Nàng cũng cất tiếng thê lương:

-Ka Sô Liêng…chàng giữ gìn sức khỏe, nhớ lời căn dặn của Mẫu mẹ chàng ơi….

Tiếng than khóc của đôi tình nhân bị chia cắt khiến cảnh vật bỗng trở nên ảm đạm. Mặt trời từ từ chui vào đám mây xám xuất hiện từ hồi nào, gió ngừng thổi, đàn chim hải âu buồn rầu bay xuống mặt đất để tiễn biệt nàng!

Inrasara khóc, những giọt nước mắt của nàng nhuốm máu đỏ rơi xuống biển. Nước mắt nàng dường như nặng hơn nước biển lắng xuống và rơi vào những con trai đang ướp ngọc. Những viên ngọc ngậm nước mắt nàng bỗng nhiên trở thành màu đỏ, màu của máu!

Trên bờ Ka Sô Liêng không ngừng gọi:

-Inrasara…Inrasara….

Tiếng đồng vọng từ biển dội vào bờ:

-Inrasara…Inrasara….

Trương Đại Quá bừng tỉnh. Bên đống lửa, ba người Lạch ngủ ngon lành, Vương Đình Huệ đang nhìn anh với anh mắt dò hỏi, cuối cùng không nhịn được Huệ hỏi:

-Anh sao thế?

Trương Đại Quá lặng lẽ lắc đầu, trong anh âm thanh đồng vọng “Inrasara…Inrasara…” vẫn vang lên lồng lộng!

 

CHƯƠNG 27

SỰ CỐ BẤT NGỜ

 

 

Võ Anh Cương
Số lần đọc: 1141
Ngày đăng: 30.10.2020
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 25: Bảy con ve sầu) - Võ Anh Cương
Ạch liên Tây Hồ(*) - Trương Đình Phượng
Tiểu thuyết : Một nỗi đau riêng (Chương 1) - Lê Ký Thương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 24: Kỳ mỹ nữ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 23: Dưới gốc cây cổ thụ(2)) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết ( Chương 22: Dưới gốc cây cổ thụ (1)) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 21: Tao ngộ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm :Tiểu thuyết ( Chương 20 : Đêm trường ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 19: Một mình giữa rừng ma) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 18: Lên đường ) - Võ Anh Cương
Cùng một tác giả
Hồng Mây (truyện ngắn)
Về xứ sương giăng (truyện ngắn)
Hàm Luông (truyện ngắn)
Thung lũng tình yêu (truyện ngắn)
Ma xó núi (truyện ngắn)
Hai ốm (truyện ngắn)
Sương khói quê nhà (truyện ngắn)