cách đây đúng ba mươi năm
em gởi cho anh một bộ đồ lót
anh giữ gìn cẩn thận
nhưng thời gian trôi qua em biết
nó đã lên mùi mốc
chổ dấu vết của em mỗi tháng
đã sẫm màu
anh định đi giặt mấy lần
nhưng thấy tiếc
sợ mất hết cả mùi em
mùi mùa thu ngày anh quen em
mùi lá rơi đầy mặt đường mình đi qua
có những chiếc lá vô tình rơi trên tóc
anh đã lượm
đã ngửi
đã cầm trong tay
như cầm trái tim em mùa thu
thổn thức trong lòng
dạo đó từng cơn gió lạnh về
em dấu hai tay trong túi quần anh
bằng vòng ôm tay gầy
chiếc cằm dựa vào vai
không biết thời gian trôi dài bao lâu
mà trời chiều bảng lảng
anh giữ gìn bộ đồ lót của em đúng ba mươi năm
dù anh dọn nhà đã nhiều lần
thay đổi bao nhiêu chổ ở
anh vẫn đem theo
để nỗi nhớ thương như trăng sao trên trời
làm chứng tích của đời anh
cho em
cho hoàng hôn mùa thu kẻ lá
rơi trên tóc
rơi trên áo
rơi trên guột gầy tơ măng
dạo ấy
thương em như thương vầng trăng
lẻ muộn đêm rằm
anh sẽ không bao giờ có ý định
đem đồ lót của em đi giặt
dù ba mươi năm
bốn mươi năm
hay nhiều hơn thế nữa
anh không muốn mất đi
mùi trinh nguyên ngây dại ban đầu
dù bây giờ đã già
già thật
nhưng anh vẫn còn giữ bộ đồ lót của em
nên không thấy mất đi tuổi trẻ bao giờ
nên tuổi trẻ vẫn còn trong nỗi nhớ bâng quơ
anh cũng thường đem ra ngửi lại
chút hương nồng êm ái mùa thu
mùa quen nhau
mùa lá rụng trên đầu
mùa u sầu
mùa trắc trở sông sâu
không biết em bây giờ về đâu
em đã thay bao nhiêu quần áo lót trong đời
còn một bộ nơi anh
em chưa về mặc lại
cho anh nhìn
cho anh thấy
cho mùa thu trong mắt đầy vơi
mộng ảo cuộc đời
anh đã giữ đồ lót của em đúng ba mươi mùa thu
ba mươi mùa thu hương bay vô tim vô phổi
vô óc não rối bời
anh đã rờ rẫm đã thủ dâm
đã liếm láp như liếm một sợi lông măng
trên ngón chân hư không chín mục.
6 tháng 7/2020