Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
1.087
123.198.820
 
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 32: Giấc mơ trên thảo nguyên cỏ hồng)
Võ Anh Cương

 

Ánh bình minh một ngày mùa đông trên thảo nguyên cỏ hồng bắt đầu bằng một chùm tia nắng yếu ớt đủ để cho người ta lờ mờ trông thấy một màu hồng huyền ảo trên bãi cỏ đẫm hơi sương. Thảo nguyên mênh mông chạy dài từ quả đồi này qua đồi khác rồi biến mất dưới một lòng thung. Mặt trời dần lên cao, những hạt sương lung linh trong nắng sớm thoạt trông như một những hạt kim cương đang lóe sáng.

Trên thảo nguyên cỏ hồng một chàng trai đang đứng, không hiểu chàng đến đây từ lúc nào nhưng khi mặt trời làm rõ mặt người thì chàng đã có mặt. Bộ quần áo màu trắng của người trai trẻ nổi bật trên màu hồng của cỏ. Dường như chàng trai đang đợi ai thì phải. Chàng cứ nhìn sửng vào cửa rừng, nơi ranh giới giữa thảo nguyên và cánh rừng thông xen lẫn với loại cây lá rộng. Cuối cùng khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia nắng ấm áp xuống thảo nguyên hồng, người mà chàng thanh niên mong đợi cũng xuất hiện.

Nàng vận chiếc váy màu vàng, dưới gấu váy có thêu những hoa văn lạ mắt. Nàng xuất hiện lập tức cỏ hồng đang run rẫy dưới ánh dương quang như kém sắc, chúng không còn tươi nhuận như trước nữa. Đơn giản là nàng đẹp quá, vẻ đẹp của nàng rực rỡ dưới ánh mặt trời làm mọi vật trở nên tẻ nhạt.

Chàng mừng rỡ chạy nhanh xuống cửa rừng:

-Ôi…Inrasara!

Nàng cũng bước nhanh về phía chàng trai trẻ, nàng cười hớn hở:

-Ka Sô Liêng đợi em có lâu không?

Chàng trai đáp một cách dứt khoát:

-Ta đợi nàng cả đời vẫn được mà Inrasara, ta vui lắm!

Hai người dìu nhau đi lên đồi cỏ hồng. Họ đi đến đâu cỏ hồng giạt ra đến đấy. Dường như cỏ muốn giữ dấu chân của nàng thiếu nữ. Nàng đi chân trần, gót chân hồng của nàng nổi bật trên thảm cỏ hồng, có vẻ như mỗi bước đi qua, cỏ nhường màu hồng của mình cho gót chân nàng. Không ai biết điều này cả, chỉ loài cỏ hồng rì rào kháo nhau trong nắng sớm:

-Chị ấy đẹp quá…nhìn kìa màu hồng của bọn ta sao đẹp bằng gót chân chị ấy?

-Các bạn ơi ta nhường màu hồng của mình mỗi lúc chị ấy đi qua…ôi chị ấy mới rực rỡ làm sao!

Hai người vô tình không biết điều kỳ lạ đang diễn ra dưới gót chân nàng. Họ đang thưởng thức tình yêu, cái nắm tay của chàng truyền vào bàn tay thon thả của nàng một làn hơi nồng ấm như ánh mặt trời đang tỏa sáng nuôi dưỡng vạn vật bằng sức nóng của mình. Đang dìu nàng chợt chàng dừng lại, chàng cúi xuống sát mặt nàng và nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng mời gọi của nàng một nụ hôn. Họ hôn nhau cuồng nhiệt như thuở trời gặp đất, như mây gặp gió quyện vào nhau bởi vì họ là hai người trẻ yêu nhau.

Cỏ hồng im lặng như tôn trọng sự riêng tư của đôi trai gái. Họ hôn nhau lâu quá, dường như với họ thời gian như ngừng trôi! Bọn cỏ hồng xì xào:

-Ôi mọi người ơi ta chờ lâu quá rồi!

-Bình tĩnh nào bạn … ta đừng làm rộn họ bởi ta là biểu tượng của sự tương tư!

Vương Đình Huệ dụi mắt, mắt anh cay sè nhưng anh vẫn kịp nhận ra trời vẫn còn tối. “Hóa ra lúc nãy mình mơ” anh nghĩ. Giấc mơ của Vương Đình Huệ thật lạ lùng, hai người anh gặp trong mơ là một đôi trai gái yêu nhau, họ trao cho nhau những lời lẽ yêu đương và hôn nhau là điều dễ hiểu nhưng anh lại nghe cả loài cỏ hồng trò chuyện mới thật là kỳ. 

Bên kia đống lửa, Trương Đại Quá và ba người Lạch vẫn ngủ ngon. K’Sa chép miệng, chắc trong mơ anh đang ăn một thức gì ngon lắm. Vương Đình Huệ yên tâm ngủ tiếp…..

….

Nàng nói:

-Ka Sô Liêng, em sợ!

Chàng hỏi:

-Em sợ điều gì hở Inrasara, nàng nói cho ta biết được không?

Nàng ngước mắt lên, gương mặt nàng lộ vẻ lo lắng thấy rõ:

-Ka Sô Liêng…chúng ta đã hai lần cãi lời Mẫu mẹ, em…em…em…

Dường như điều nàng muốn nói khó thốt bằng lời nhưng chàng vẫn hiểu được, chàng nắm nhẹ tay nàng:

-Nàng yên tâm, ta vi phạm một lần thì dù vi phạm cả ngàn lần sau đó cũng đều là vi phạm. Ta đã từng nói với nàng ta bất chấp tất cả, kể cả hình phạt cao nhất của Mẫu ta cũng chấp nhận miễn rằng hiện tại ta có nàng, ta vĩnh viễn muốn ôm nàng vào vòng tay ta không bao giờ buông ra cả Inrasara, ta yêu nàng…ta yêu nàng. Ta muốn hét to lên để cả đất trời cả vạn vật biết rằng ta yêu nàng mãi mãi Inrasara!

Nghe chàng nói nàng rất cảm động không thốt nên lời, nàng chỉ còn cách im lặng nhìn trân trối vào đôi mắt chàng, trong ấy lửa yêu thương đang rực cháy. Nàng cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của chàng qua ánh mắt thiết tha, đôi mắt “biết nói” của kẻ đang yêu. Và nàng đáp trả cũng bằng đôi mắt ấy, đôi mắt nàng biểu hiện chàng là tất cả của nàng! 

Ngôn ngữ của con người không đủ sức diễn tả được tình yêu của người con trai dành cho người con gái trong phút giây hai tâm hồn hòa cùng một nhịp. Inrasara và Ka Sô Liêng, Ka Sô Liêng và Inrasara, cả hai là một trong sự vô ngôn!

Bỗng nhiên trên trời xanh nổ ầm một tiếng sấm lạ, Mẫu mẹ hiện thân trước mặt đôi trai gái:

-Hay cho Ka Sô Liêng, mi thách đố ta chăng?

Hoảng hốt Inrasara sụp xuống đất, đôi tay nàng chới với trên không trung:

-Mẫu mẹ…xin tha cho chàng, xin Mẫu mẹ tha cho chàng, con xin chịu mọi hình phạt của Mẫu mẹ!

Không hề liếc đến Inrasara nửa cái, Mẫu nghiêm khắc nhìn Ka Sô Liêng:

-Ka Sô Liêng, mi bết tội chưa?

Người con trai nhìn thẳng vào mắt Mẫu trả lời bằng một giọng kiên định:

-Thưa Mẫu mẹ con biết, tội của con là quá yêu Inrasara!

Mẫu mẹ tái mặt, bà không nghĩ rằng chàng trai trẻ trả lời như thế. Trong một thoáng tâm bà chợt động, có lẽ bà nhớ lại khoảng thời gian dưới trần, bà đã có một mối tình với chàng hoàng tử. Bà đã từng yêu chàng và hoàng tử đối với bà cũng  một dạ yêu thương. Ở Cõi trần yêu thương chính là động lực to lớn trong cuộc sống, nó giúp cho con người trở nên gần gũi với nhau, tương trợ với nhau cùng nhau tồn tại trong thiên nhiên đầy bất trắc. Nay bà đã về Cõi Trời nhưng khoảng thời gian ấy vẫn để lại trong tâm bà những ấn tượng khó phai.

Mẫu lại biến sắc mặt khi nghĩ rằng Inrasara không thể vương vấn chốn hồng trần, cõi của Inrasara là ở Cõi Trời chứ không thể ở chốn thị phi dưới thế. “Không thể được, ta không thể để Inrasara tục lụy dưới bầu trời, trên mặt đất đang quyến rũ nó”. Bà có chút cảm động trước tấm chân tình của Ka Sô Liêng dành cho Inrasara nhưng đành thở dài khoát tay:

-Luật trời là luật trời…Ka Sô Liêng ta không làm khác được. Từ nay Inrasara phải vào Cấm cung, còn mi như ta đã hứa sẽ được hội ngộ với nó một lần. Người con gái nào nhìn thấy khuôn mặt được khắc vào một khúc kỳ nam của Inrasara chính là Inrasara tái sinh và mi sẽ là chàng trai cầm khúc kỳ nam đó!

Quay sang Inrasara đang bất lực nhìn bà, gương mặt nàng đầm đìa nước mắt, bà thốt:

-Về thôi con gái…loài cỏ hồng này có tên là cỏ tương tư, đó chính là mái tóc của nàng Biang khi chết. Nó sẽ tương tư con mãi mãi…ta cũng không giúp được gì!

Chiếc kiệu bay lên trời để lại dưới thảo nguyên cỏ hồng chàng thanh niên mặc áo dài màu trắng ngẩn ngơ đứng nhìn theo.

Một con chim cuốc vụt bay lên, nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng chim cuốc khiến Vương Đình Huệ tỉnh dậy, đằng đông bầu trời đã rạng dưa lê….

 

CHƯƠNG 33

CÁI VÒNG TAY CỦA BẠC ĐẦU RÂU

 

 

Võ Anh Cương
Số lần đọc: 671
Ngày đăng: 10.12.2020
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Tiểu thuyết : Một nỗi đau riêng (Chương 4) - Lê Ký Thương
Một nỗi đau riêng: Tiểu thuyết(Chương 3) - Lê Ký Thương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết ( Chương 31: Cô ó ma lai xinh đẹp) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết ( Chương 30: Bản năng gốc) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 29: Cỏ hồng) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 28: Tiếng hát giữa rừng khuya) - Võ Anh Cương
Tiểu thuyết : Một nỗi đau riêng (Chương 2) - Lê Ký Thương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết ( Chương 27: Sự cố bất ngờ) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm: Tiểu thuyết (Chương 26: Inrasara) - Võ Anh Cương
Thung lũng trăm năm : Tiểu thuyết (Chương 25: Bảy con ve sầu) - Võ Anh Cương
Cùng một tác giả
Hồng Mây (truyện ngắn)
Về xứ sương giăng (truyện ngắn)
Hàm Luông (truyện ngắn)
Thung lũng tình yêu (truyện ngắn)
Ma xó núi (truyện ngắn)
Hai ốm (truyện ngắn)
Sương khói quê nhà (truyện ngắn)