Vài tiếng cốc vỡ, những mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp nơi, tiếng chửi bới vang cả một khu phố, người kéo tới ngày một đông dần, con bé Mi đương ăn dở chén cơm lập tức đứng phắt dậy chạy như bay qua nhà nhỏ Kim. Nó tìm ra Kim đang ngồi thu lu một góc phía sau nhà, cố nép mình lại vào trong bóng tối sao cho không ai thấy được, không ai tìm ra, nó ngồi thụp xuống, bàn tay bé nhỏ xoa đầu con bạn, đôi mắt cười ép ra một giọt nước mắt trong veo, rồi ôm ghì nhỏ bạn.
-
Ba mẹ lại cãi nhau à?
-
Ừ, lần này to lắm. Chắc không vững được nữa rồi cậu ơi.
Mi ôm nhỏ bạn khóc tu tu cứ như đó là chuyện của nó.
-
Đừng khóc, đừng khóc. Bên cậu còn có tớ cơ mà. Tớ sẽ không bao giờ bỏ cậu đâu.
Ấy vậy mà Mi giữ lời thật, hai đứa trẻ của khu phố nhỏ lớn lên trong mùa đông Hà Nội se thắt từng đợt đến
nao lòng. Gia cảnh Kim phức tạp, ba theo những chuyến buôn xa rồi thay lòng về nhà cự cãi với mẹ như cơm bữa, nên từ bé nó đã trở nên ít nói, lầm lì, ít thể hiện biểu cảm của mình ra. Ngược lại, Mi là môt cô bé khá hồn nhiên tươi vui, rất được lòng các bạn trong lớp lại sở hữu một đôi mắt cười trong veo mà khi Mi nở nụ cười người ta vẫn hay bảo có thể thấy được cả mùa thu trong đó. Bạn bè trong lớp hay bảo rằng “ Cái Kim phải tốt lắm mới có được người bạn như Mi bên cạnh”. Kim cũng thấy thế nhưng với cái tính ít nói, ít biểu cảm bởi chịu quá nhiều vết thương lòng từ tấm bé, cô ít khi thể hiện ra.
Kim ít khi thể hiện mình, có thể nói trong lớp người duy nhất khiến Kim nở nụ cười là với Mi, dẫu thế, Kim chưa bao giờ nói một câu yêu thương người bạn thân này vì cô bé hãy còn ngây ngô và ngượng ngùng lắm. Dẫu với Mi, Kim là người bạn thân mà cô luôn muốn yêu thương và bảo vệ. Còn nhớ khi cả hai còn nhỏ, lúc mới bước vào cấp hai, khi cả đám nhỏ cùng nhau kéo Mi đi căn tin trường, Kim đã từ chối. Lúc cả đám ngồi ơ căn tin tụi nó kháo nhau:
-
Mi này, sao cậu cứ chơi với nhỏ Kim làm gì thế? Vì nhỏ đó không có bạn à? Cứ lầm lì ít nói không có nổi bạn đâu.
-
Không đâu, cậu ấy cũng tốt lắm đấy. Có điều do hoàn cảnh nên cậu ấy ít nói mà thôi. Tớ chơi với cậu ấy cũng không phải cậu ấy buộc đâu, vì tó thích cậu ấy, có những điều mà các cậu ít khi hiểu được lắm.
-
Cậu thích nhỏ đó à? Tụi tớ chả thích nổi. Ngay cả rủ đi cantin cũng không đi, xa lạ thế cơ.
Mi cười buồn:
-
Cậu ấy không đi vì cậu ấy không có tiền chứ không phải vì cậu ấy không muốn. Nếu các cậu còn nói xấu cậu ấy, các cậu sẽ không còn là bạn tớ nữa.
Mi chưa bao giờ hối hận với quyết đinh của mình vì dù cô bé sở hữu đôi mắt cười đầy trong veo nhưng trái
tim vốn chứa đựng những nỗi niềm nghĩ suy của người lớn. Cô chưa bao giờ buông tay Kim vì cô hiểu rõ người bạn từ thuở ấu thơ của mình, Kim ít nói nhưng chưa bao giờ là người thiếu đi tình cảm. Từ lúc cả hai còn mẫu giáo, khi Mi bị đám bạn cùng lớp ăn hiếp, chỉ có mình Kim dám đứng ra bênh vực, rồi đánh nhau với đám nhóc lớp trên to gấp mấy lần, mặt mũi con gái mà bị cào cấu sưng vù nhưng tuyệt nhiên không khóc mà chỉ quay lại cười hì hì:” Cậu không sao đúng không?”, chỉ có Mi khóc ngon lành. Lại nhớ triền đê, thảm cỏ mà từ nhỏ khi ở quê hai đứa vẫn hay chơi đùa, chưa cặp bạn thân nào lại có đủ những ngọt bùi như hai đứa. Đang ngồi suy nghĩ miên man, nhớ cùng về một miền kí ức, cốc trà sữa có vị khoai môn đặt phịch trước mặt Kim:
-
Tớ có mua trà sữa cho cậu luôn rồi này, vị khoai môn đúng không?
-
Cậu lại mua nữa à? Lần nào đi cantin cũng mua cả. Ngại quá.
-
Chi bằng nói ngại thì nói là vui khi có tớ bên cạnh cậu chả phải hơn à?
-
Không bao giờ nhé.
Thế mà Mi và Kim đã đi rất nhiều thời mưa gió cho đến khi hai cô bé năm nào bước vào giảng đường đại học
đầy tinh khôi. Cuộc sống đại học trở thành thử thách cho đôi bạn thân. Có nhiều điều mới, nhiều kỉ niệm mới và cả… một tình yêu mới. Du xuất hiện trong cuộc sống của cả hai như một làn gió mới, một chàng trai, một điều lạ, một người bạn khác giới, và cả những rung cảm đầu đời. Mi thích Du, Kim biết, nhưng Kim cũng thích Du thì Mi không hề biết. Nhiều hôm, khi cả hai cùng đi dạo trên phố, Mi lại ôm lấy eo Kim mà kể về những kỉ niệm cô có với Du:
-
Cậu biết không? Hôm nay Du bảo rất muốn được ở cạnh hai đứa mình đấy. Có vẻ anh ấy thấy thoải mái, cậu nghĩ tớ có nên tỏ tình với anh ấy không?
Kim không nói gì thì Mi ghẹo:
-
Biết rồi, biết rồi. Dù có yêu anh ấy tớ cũng không bao giờ bỏ cậu đâu mà.
Thế nhưng trời Hà Nội dễ thử thách lòng người, cái lạnh của Hà Nội ở đâu gieo vào cái tình yêu đầu đời đầy
mật ngọt những nỗi đau khó lòng hiểu nổi: Du thích Kim. Một quán café nằm khiêm tốn có cái nhìn xuống Hồ Gươm thanh bình, vài nhành liễu bay lơ phơ lất phất trong gió, hai cốc café sữa không đường đang đợi từng giọt nhỏ xuống trên chiếc phin và cuộc hẹn chỉ có hai người.
Chiếc muỗng trên tay Kim rơi khi đương độ khuấy, cô thậm chí không thể nở một nụ cười. Cảm giác hạnh
phúc ngập tràn xen lẫn những giọt nước mắt đan xen.
-
Sao cậu làm thế với tớ?- Mi đánh bồm bộp vào người Kim khi Kim còn chưa hiểu cơ sự.- Hôm qua, cái Dung đã thấy cả rồi, hai người ở quán café. Tại sao? Tại sao? Cậu cũng thích anh Du mà đúng không?
-
Mi, bình tĩnh lại nào. Đúng là tớ có gặp…
-
Cậu cũng thích anh ấy mà đúng không?
-
Mi.
-
Đúng không?
-
Ừ.
Mi nhìn Kim cay đắng:
-
Tớ hối hận khi ở cạnh cậu. Để giờ bị bạn thân mình nẫng tay trên người mà mình yêu.
Kim nhìn Mi không nói tiếng nào. Quay đầu đi. Hai đứa xa nhau từ lúc đó. Du vẫn hay ghé thăm Mi mỗi khi
có dịp, vì lòng kiêu hãnh của mình Mi cũng chưa bao giờ hỏi anh mối quan hệ của anh và Kim đã đến độ nào. Anh quan tâm Mi theo cái cách mà Kim quan tâm cô.
-
Em uống café không sữa đúng không, nhưng ít đường? Thêm chút sâm dứa nhỉ?
-
Anh kĩ ghê.
-
Mùa này trở gió rồi. Cứ tới đầu mùa là mũi em lại đau nên anh có mua thuốc xoang cho em rồi.
Tự nhiên Mi nhớ lại lúc cô và Kim co ro đứng chờ trường mở cổng, khi cô buột miệng “ lạnh quá”, Kim đã
đứng nép vào ôm choàng cô bạn nhỏ:” Mũi lại đau rồi đúng không?”. Lần này, cũng ngắn gọn, như một cuốn phim, hai người, hai cốc café, hai tâm trạng , những cuộc đối thoại không đầu không cuối.” Anh và Kim sao rồi?”” Sao là sao em?”” Hai người, em nghe nói…”.” Kim không nói với em sao? Kim từ chối anh rồi”.” Sao? Sao lại thế anh?”” Không biết, Kim nói rằng có người thích anh và người đó xứng đáng hơn cô ấy.” Nghe tới đó, Mi cảm thấy tất cả như đổ vỡ, hình ảnh hai cô bé đeo chiếc khăn quàng đỏ, ăn cùng nhau miếng bánh, tới lúc bước vào cấp ba áo dài trắng thướt tha, lúc cầm trên tay tin đậu đại học ôm nhau mà khóc đến khi chia nhau những cảm xúc đầu đời. Mi chạy đi ngay đê Du gọi với theo không ngừng, hình ảnh cô bé chạy trong mưa tìm cô bạn của mình cứ như hình ảnh thuở nhỏ cô đi tìm người bạn đầy tổn thương năm ấy. “ Tại sao cậu không nói với tớ? Tại sao lại từ chối anh ấy?”” Vì tớ chưa thích anh ấy đến độ có thể đánh mất một người bạn. Còn cậu đã thích anh ấy nhiều đến mức như tình đầu của mình.”” Tại sao cậu không giải thích với tớ?”” Vì tớ biết cậu sẽ đến tìm tớ. Cậu biết không, tớ luôn cảm thấy may mắn vì bên tớ có cậu.”
Có đôi lúc tình bạn, nó còn sâu đậm và nghĩa tình hơn cả tình yêu. Có những thứ tình bạn cao quý đến độ khi nhận ra mình thích một người nhưng nhận ra bạn thân của mình đã yêu sâu đậm lại có thể mở đường cho người bạn ấy và người kia đến được với nhau, chỉ với một điều đơn giản, đó là bạn thân của mình, còn người kia, đã đinh ninh được đó chỉ là cảm xúc thoáng qua. Lại có những tình bạn không cần phải nói ra hàng ngàn câu hạnh phúc may mắn khi có người kia bên cạnh, vì đơn giản những thứ không thể nhìn thấy được trong trái tim, nó trân quý hơn rất nhiều.