Mùa xuân chín một tuổi hồng
Chậm thôi em, bước đi chầm chậm
Kẽo trời giông lộ nét xuân thì
Gã trai khờ cố tình lén ngắm
Đăm đắm chiều trong nỗi cuồng si
*
Xuân chín nõn trên cành lộc biếc
Phập phồng rơi cánh bướm tơ non
Em để ngỏ, tuổi hồng cách biệt
Trãi đường quen, không chút hao mòn
*
Kìa tóc rối xòa ngang vầng trán
Vội vàng gì mà lại so đo
Ngước đôi mắt ngây thơ đơn giản
Giấu đằng sau một lời dặn dò
*
Cơn gió tết, bung ngày thốc xối
Lướng vướng chiều trong suốt tầm xa
Chợt quay ngoắt tóc dài, giận dỗi
Sáng bừng lên, óng biếc mượt mà
*
Xuân đến, mới hay em đã lớn
Một tuổi hồng lóng lánh trong tay
Bên lối cỏ tơ non xanh mởn
Nắng xuân đang tỉ mẩn giãi bày
Xuân chín dường kia bên xóm nhỏ
Xuân đã về, ăm ắp những niềm vui
Xóm nhỏ ven sông, sáng bừng sắc mới
Hình như em có điều gì mong đợi
Ngong ngóng dò chừng, nẽo ngược đường xuôi
*
Mùa đã chín đồng, óng mượt vàng tươi
Gió phóng khoáng đi rẽ ngang rẽ dọc
Những bóng người gánh gồng qua đỉnh dốc
Đầu làng vang rộn rã, trẻ con cười
*
Giấu vẻ ngượng ngùng em đứng so đo
Nhìn đôi lứa ở xa về ăn tết
Râm ran trong xóm, những lời thêu dệt
Con gái lỡ thì bao nỗi âu lo
*
Ơi mùa xuân, còn ngày rộng tháng dài
Em lóng ngóng bàn chân bươn bã bước
Những mơ ước của em, rồi sẽ được
Chỉ tiếc là, không biết tỏ cùng ai
*
Cơn gió tết, đang phập phồng thổi rối
Áo váy tung bay, lồ lộ xuân thì
Em bối rối, chân vội vàng bước vội
Xuân chín dường kia, để gió cuốn đi …
Bên đường năm cũ
Em, từ thuở thôi cài thả tóc
Mái tóc dài buột một đời trai
Anh, dặm ngắn, dặm dài, ngang dọc
Bươn bả mưu sinh suốt miệt mài
*
Mà đi không hết đường năm cũ
Bởi lối quanh hay bỏ dỡ chừng
Cây trái đã qua thời hoa nụ
Vướng tóc dài, chiều lại bỗng dưng ...
*
Bỗng dưng đứng bên đường lặng lẽ
Dấu đường xưa rợp bóng me tây
Đường nắng đổ, gió rung nhè nhẹ
Hong khô tình thơ dại đâu đây
*
Bâng quơ đứng bên đường nuối tiếc
Một ngày xưa thấm đẫm dại khờ
Thương dáng nhỏ mảnh mai, mắt biếc
Cười một mình, trong nắng bâng quơ ...