Nổi niềm
... “Có ai đó, khi đời xế bóng
Sẽ hờn ghen, với ảnh chính mình xưa” ...
Simonov
Không có ai đúng và không ai sai
Chỉ là ta không còn chung suy nghĩ
Thì có bao nhiêu hàm ngôn, hoa mỹ
Cũng đổ trôi theo biển rộng, sông dài
*
Cơ hội khép dần, vòng đời chật hẹp
Khắc khoải u hoài, lần lữa giêng hai
Cái mới lạ, chắc gì đâu là đẹp
Sắc màu, rồi năm tháng cũng tàn phai
*
Phong sương nào, mòn vẹt một đời trai
Bổng nhiên gặp “đồng hương” nơi xứ lạ
Xao động ngày xưa, một thời hoa lá
Ầm ỉ mơ trôi, choáng ngợp nắng mai ...
*
Chiều vỡ toang, lối mòn treo dĩ vãng
Thời gian nào, rơi lược giắt, trâm cài ?
Dựa lưng trời, xanh một màu bảng lãng
Nghe tiếng hoàng hôn, vóng vót bên tai
*
Tuổi xuân chín bên kia bờ ảo vọng
Nuối tiếc hoa niên, ray rứt đêm dài
Trôi vòng sống, cuốn thời gian mở đóng
Cho nỗi hoài hương, ngơ ngác miệt mài
IX/15
Xuân đã về dù em không đợi
Chuyện tưởng vậy mà hình như không phải vậy
Khi có người đang giả vờ không thấy
Mùa xuân đang về trên những dấu chân
Bước qua, sao còn đứng lại tần ngần
Thôi đã ước mơ rồi, thì ráng mà có được
Hạnh phúc cứ lao xao trên sóng nước
Lúc gần, lúc xa trong những nỗi bất an
Ở đâu, thời nào cũng vậy, có mới gì đâu chuyện cũ càng
*
Chỉ khác nhau cách nhận thức, để mà xử lý
Những chuyện viễn vông, mơ hồ ủy mị
Xao xác bến bờ, xô dạt gió tương lai
Để sắc xuân phai theo bóng nắng đổ dài
Tháng giêng nắng chờn vờn quanh vòm lá
Vô tư soi, người có tất cả và người không có gì cả
Khoảng cách không ngờ, ngày cứ một xa
Dù đã có cùng chung một quá khứ thật thà ...
*
Khi lớn tuổi càng cảm thông với nỗi bất hạnh của người khác
Trên muôn dặm đường đời, hư vô mờ nhạt
Thì hoài nghi những gì miễn phí, cũng là lẽ hằng thường
Một cái chớp mắt bên đường, cũng xao xuyến vấn vương
Biết rằng mùa xuân đang đợi
Trên những hàng cây đong mùa lá mới
Nắng ngập ngời óng biếc dấu ngày đi
Và còn đây em, rờ rỡ nét xuân thì ...
Thăm lại vườn xưa
Vườn xưa lá đổ đầy tay
Bỏ quên từ những tháng ngày rong chơi
Biết người lọc lõi trải đời
Sao không mua được tiếng cười của em?
Bên bờ cỏ đẫm sương đêm
Lời ca ai hát, cũ mèm xa xôi
Lẫn mờ góc khuất, chìm trôi
Bao năm sóng dập gió dồi phôi phai
Bóng đêm mờ tỏ mắt ai
Gì đâu mà phải giãi bày với nhau
Vườn xưa, mùa cũ bợt màu
Còn nguyên dáng đợi, rũ nhàu giấc mơ
Phố xưa
Chiều tàn rơi, rụng bên đường
Còn đây phố cũ, gió sương vơi đầy
Chuyện ngày xưa, mắt mờ cay
Xuôi chân, lạc lối quay về chốn xưa
Chiều bến sông
Nhẹ như cánh võng bên thềm
Chiều buông xuống muộn, ngọt mềm trăng lên
Sóng xa, vỗ cửa sông, duềnh
Vắng em, chợt thấy lênh đênh bến đời
Bắc Bình, Bình Thuận