Năm 2019 tôi mua vé tàu đi Huế thì dịch Covid bùng phát.Thế là phải huỷ vé.Năm 2020 lại mua vé đi Huế.Lại dịch, phải huỷ vé lần 2.Lần này tôi quyết định đi Huế 2021.Không thể quá tam ba bận, nên tôi lên ga Long Khánh mua vé Huế đi và về.Vì gấp gáp nên hết vé giường nằm, phải mua vé ngồi mềm.Hai mốt giờ 14 phút ngày 28.3.2021 tàu chuyển bánh ,tôi ở tàu SE4 toa số2 ghế 25.Vé khứ hồi là ngày 2.4.2021 từ Huế vào Long Khánh.Đang dịch, không hăm hở cho mấy và con gái thì nơm nớp lo sợ lây nhiễm dọc đường dù biết Huế an toàn.Nhưng dù sao tôi cũng phải về,để xem đất hương hoả nằm trong quy hoạch thế nào và cốt nhất là thăm mộ ba mạ trên đồi Trà Am.Có người hỏi tôi sao không đi máy bay cho mau, chỉ hơn 1 giờ bay là tới Huế.Tôi trả lời là thích đi tàu để ngó trời, ngó đất mênh mông…và có cái thú vị của riêng mình là nhìn ngắm được bao làng mạc, núi đồi chập chùng yêu dấu dần dần qua…Tàu cứ xình xịch và tôi cứ lơ mơ, lâng lâng khi nghĩ đến lúc ghé ga Diêu Trì ăn một tô bún chả cá và uống một ly cà phê đen nóng ngon tuyệt(vì tàu dừng ở đó 15 phút)Tàu hoả bây giờ cung cách phục vụ khách trên tàu nhàm chán, không bằng mười mấy năm trước.Nhưng được cái là vấn đề vệ sinh sạch sẽ hơn.Tàu chạy đến chiều 29.3 mới đến Huế.
Lúc đến Huế, trước tiên là tôi uống cà phê và ăn mấy dĩa bánh ít ram( bánh ít kẹp bánh ram) của cái gánh trước cổng ga lúc 17 giờ ngày hôm sau.Để bí mật bất ngờ, tôi không gọi điện cho đứa em trai kế tôi cũng như đứa em rể.Tôi kêu xe ôm chạy thẳng một mạch về chợ Nọ, ghé nhà thằng bạn cùng khoá sĩ quan Thủ Đức vì anh ta có phòng riêng dành cho bạn bè( vệ sinh cũng ngay trong phòng)Chỉ kịp chào hỏi anh và lấy phòng xong tôi đánh một giấc tới sáng vì cả đêm trên tàu không tài nào ngủ được( nếu về nhà lúc này là anh em xúm xít hàn huyên sẽ mất ngủ).Hôm sau Q thức tôi dậy chở đi ăn sáng rồi ăn trưa.Ăn xong tôi được anh ta chở về xóm 10 làng Ngọc Anh.Anh em tôi, gặp nhau mừng mừng tủi tủi và hỏi tôi sao về Huế mà vô gấp rứa.Tôi chỉ cười.Đi đường hết 3 ngày rồi, thành ra thời gian ở Huế quá ít ỏi.Tôi đưa tiền cho thím Ấn làm 2 mâm cúng gia tiên và kêu A. ngaỳ hôm sau chở tôi đi thăm mộ.Thật may là lúc này Trà Am chưa bị di dời chứ các nơi khác thì đã có lệnh.Thật ngậm ngùi thương nhớ cha mạ khi thắp những nén nhang cùng lòng tưởng tiếc vô biên.Ba năm trước, khi đi thăm mộ, tôi đi cho kỳ hết.Vậy mà, bây giờ chỉ khu Trà Am thôi đã mỏi giò.Đúng là tuổi xế chiều xuống dốc không phanh…Thăm mộ về nửa đường, tôi được điện thoại của ViêmTịnh nói sẽ có người gặp bạn bất ngờ tại Huế.Tôi hỏi ai ,bạn ta không nói.Sau đó được biết là cô láng giềng ở SG ra Huế.Vậy là tôi nói Viêm Tịnh ngày mai về nhà tôi ăn cơm thân mật, mời luôn NQ.Vì gói gọn trong hai mâm trước cúng sau cấp, tôi giấu hết bạn bè quen biết ở Huế và nhất là bà chị thân yêu của tôi ở Đà Nẵng.Tôi biết bạn bè và chị sẽ trách nhưng biết làm răng chừ bởi không có thời gian dài ở Huế? Chiều 30.3, ngoài bà con anh em tôi lân cận, còn có mặt công tử võ công và LTNQ, NVT.Bữa cơm rất đầm ấm trong chân tình .Tôi xúc động cảm ơn tất cả..Sau đó, cô láng giềng mới tôi và VT uống cà phê Morin trước khi cô bay về lại SG.Nơi đây cà phê ngon mà rẻ chỉ 13 ngàn một ly.Bất ngờ gặp mặt và bất ngờ chia tay, cô hoa khôi Phan Thanh Giản ngày nào cũng thật lạ vì vẫn nguyên nhan sắc cũ dù đã là bà ngoại u 70.Gần 50 năm, tôi và Q vẫn là anh em chân tình, không hề bội ước…
Thời gian còn lại tôi trò chuyện, cà phê với mấy em trước khi về lại Xuyên Mộc.Tìm hiểu về nhà hương hoả thì đó là dự án quy hoạch còn treo, ít nhất cả chục năm nữa nên tôi yên tâm.Trò chuyện và mong mấy em còn ở Huế thấu hiểu và đoàn kết yêu thương nhau vì ai cũng đã lục tuần hết rồi.Tôi và ông anh ở Phan Rang xem như bèo trôi sông mãi…lúc nhớ quê quay về rồi lại ra đi!.Đứa em kế tôi nói còn chừa cho anh một phần mộ ở Trà Am để gần cha mạ.Tôi cảm ơn, nhưng ngày mai biết ra sao? Bây giờ “con đặt đâu thì cha ở đó…”,đến lúc nhắm mắt lìa đời còn biết quái gì nữa mô?Tuổi hoàng hôn chỉ cầu mong sống thanh nhàn là phước lắm rồi.Lại giật mình, nhớ lời mời thăm ngôi chùa của Quang tại thôn Lại Thế.Quang kêu tôi bằng bác nhưng cũng có lúc tôi kêu Quang là thầy vì thường quan tâm, chăm sóc họ hàng, tổ tiên qua cúng bái,lễ tế.Ông cố tôi làm quan văn triều Nguyễn.Nay còn sót lại chút truyền thống là tôi và Quang.Quang nói mời bác ghé quán cà phê trong khuôn viên của chùa có tên là An Tịnh Viên.Tự tay Quang thiết kế quán nên nhìn rất văn nghệ, rất bắt mắt.Quang tự tay pha cà phê mời tôi và Ấn, đứa em kế tôi.Quán đẹp, cà phê ngon thì còn gì bằng !.Trên FB Quang có tên là An Lạc.Bác cháu thường chat hỏi thăm nhau hằng tuần.Tôi mừng cho gia đình chú thím Phú có đứa con út sáng danh…
Loay quay rồi cũng đến ngày 2.4.2021 tôi phải giã từ Huế để trở lại phương Nam..Buổi sáng này, đưa tôi lên ga Huế chỉ có Ấn và Viêm Tịnh.Lúc chờ tàu vào ga, ba anh em tôi uống cà phê quán Hoàng Phố để chia tay.Ngoái lại nhìn Huế có lúc thấp thoáng hạnh phúc, có hồi cay đắng như nỗi lòng của của thi sĩ VHĐ :” xa thì nhớ, ở gần dễ giận…”Có phải Huế của tôi.Huế của tôi? Bất chợt , nhớ quay quắt mối tình đầu của tôi với Liên,thời tóc dài, áo xanh học trường Kiểu Mẫu.Ngày thơ dại ấy,đưa nhau lên ngồi trước đồi sim tím nơi chùa Linh Mụ, cũng chỉ dám cầm tay e thẹn,rụt rè chứ làm gì có được nụ hôn? Giờ thì em đã thành bà ngoại đẹp trên cao nguyên nắng gió mà tôi chưa hề 1 lần gặp lại.Thôi thì, để mà nhớ bằng hồi niệm ngày nào…
Tám giờ 48 phút sáng ngày 2.4.2021 tàu rời ga Huế.Tôi hụt hẫng ngoái lui để ngâm 2 câu thơ của nhà thơ Thu Bồn mà tôi tâm đắc:
Tạm biệt Huế với nụ hôn thầm lặng
Anh trở về hoá đá phía bên kia…
(Huế 2.4.2021)