Người đã lãng quên rồi
Lãng quên rồi, lối mộng một chiều hôm
Bươn bả bước, em không hề ngoái lại
Nơi đó có giấc mơ thời con gái
Và cơn gió thu không, thổi lạc hồn
*
Chuyện cũ đâu còn bức bối tâm tư
Dĩ vãng đẹp, cũng tháng năm khỏa lấp
Biết là sống phải có đôi có cặp
Thì ngày xưa đâu tiếc nuối giá như ...
*
Bước ngang qua, người đã quên thật rồi
Buông trả gió, mái tóc dài buột chặt
Xoay trở bước, chiếc bóng mờ dằn hắt
Dấu nắng bên thềm, lặng lẽ cuốn trôi
*
Đâu buồn gì, chỉ một chút xót xa
Chuyện năm cũ, người không còn nhớ
Trôi đâu mất một ước mơ dang dỡ
Nhưng vẫn nguyên thì, nét cũ kiêu sa
*
Đẫm màu chiều, xanh trong mênh mông
Đang bước vội, chợt ngập ngừng lơ đãng
Xòe tay vén mái tóc xòa kiêu mạn
Chạm phải hư không, trĩu nặng lòng ...
Như là đêm cổ tích
Tiếng guốc gõ vào đêm cổ tích
Dáng kiêu sa tự thuở còn son
Như vỡ toác không gian tĩnh mịch
Gió xuân thì, lồng lộng đi hoang
*
Tuổi ương ngạnh, đâu tình vương vãi
Không đắn đo nghiêng mái tóc bồng
Cỏ phiêu lãng, vô tình vướng lại
Buổi hẹn hò, đầu bãi cuối sông
*
Hoa trái cũng đến thì căng mọng
Gánh nhọc nhằn rao bán chợ xa
Rồi từ đó, không âm không vọng
Cháy lòng nghe năm tháng trượt qua
*
Tiếng guốc gõ vào đêm ảo thức
Day dứt trong xốc nổi, dằn lòng
Bóng dáng nào, nửa hư nửa thực
Chập chờn rung, mờ tỏ mênh mông ...
*
Cánh cổng nhỏ bao lần mở đóng
Đã từ lâu, nay chỉ khép hờ
Chùm hoa giấy, hững hờ lay dộng
Ký ức loang tan, dấu chấm mờ ...
Xa rồi chiều Phan Thiết
Thuyền ra đi, ơi giã từ Phan Thiết
Nơi một lần anh đến đã say mê
Chấp chới hồn anh, nghiêng chiều tiễn biệt
Mắt đăm đăm, thấp thỏm bước ai về
Con nước lớn, sóng giăng từ phía cửa
Gió nồm săn, con sóng bạc đá gà
Cầm sào chống, lăng xăng tìm điểm tựa
Rướn sào trong tiếng máy nổ tẹt ga
Trôi lóng ngóng, con thuyền băng ngang sóng
Nghe lao xao trong đám bạn kỳ kèo
Như tiếc nuối bến sông tràn gió lộng
Niềm vui còn lướng vướng sợi dây neo
Rơi trong thinh không, chuông chiều tan lễ
Bóng nắng ngượng ngùng, rớt xuống cầu tàu
Treo đắm đuối một không gian ước lệ
Khỏang trống ân tình, lắng đợi mùa sau
Thuyền lướt sóng trong nắng chiều chấp chới
Khoảng trời xa, như trói buột lối về
Bung trả hết trong những lời nhắn gửi
Phan Thiết ơi! Nồng nã một đam mê…
Bắc Bình, Bình Thuận