Phải đâu là bất chợt
Trút áo nông dân, sống đời kẻ chợ
Lên xe ... đò, còn vương vấn: quá giang
Điều tri nhận, biết đâu là hay, dỡ?
Như gió chướng nằm, lắng đợi mùa sang
*
Cánh lục bình trôi, tứ cố vô thân
Trôi mê mãi, mà đâu cần bến đợi
Sao không mang giùm ta, lời nhắn gởi ?
Về giáp nước (*) ngày xưa, dưới cội bần ...
*
Cứ mỗi lần, qua ngang khu chợ giữa
Chợt khao khát mùa, đồng cạn, nước rong
Nghe con rô, lách mình trong thau nhựa
Sao buốt lòng ta, hương khói đốt đồng
*
Mấy chục năm trời, bật làng, ra phố
Sao vẫn chưa quên, một vết bùn loang
Dấu chân ai, trên bãi bồi mỗi độ
Khi lũ tràn đồng, ngập ngụa lo toan ...
*
Ngắt ngọn rau lang, trồng trong chậu kiểng
Đau đáu vạt trời, bên mảnh vườn xưa
Mang suốt đời, đôi mắt nào lúng liếng
E ấp nhìn, hoa khế rụng, chiều mưa ...
II/2015
_______________
(*) Giáp nước: Nơi đỉnh triều của mỗi cửa sông.
Bình minh trên Mũi Nhỏ
Ầm ào sóng, cứa ngang chiều sắc lẻm
Vách đá lặng im, Mũi Nhỏ phô bày
Bầy còng gió giương mắt tròn rón rén
Rồi cứ miệt mài xe cát đắm say
Em đi cào ruốc, sóng xô ướt đẫm
Giọt sương khuya lóng lánh ngọn Từ bi
Gánh ruốc nặng, giọt mồ hôi lấm tấm
Rơi tan nhanh trên dấu cát phẳng lỳ
Lối đi về nồng nàn hương cỏ dại
Rợp bãi bờ, hoa muống biển tinh khôi
Cho một sớm mai, sóng lòng chớm dậy
Gánh nhọc nhằn vẫn hồng má tươi môi
Trên đường xa, đoàn người đi trĩu trịt
Vẫn hồn nhiên cười nói, chuyện vợ chồng
Chợt có một người loay hoay cuống quýt
Ngước nhìn mây giăng phía biển mênh mông…
Bỏ quên hoa cuối liếp
Đêm đắm đuối
Bài tình ca lỗi nhịp
Khập khểnh ru
Tình muộn
Bên đời
Khoảng lặng
Trắng
Đời hoa cuối liếp
Người bỏ quên
Bừng nở
Rạng ngời ...
Vẫn còn đâu đó những ưu tư
Năm tháng, cuộc đời đang khép dần cơ hội
Giấc mơ xa cũng âm thầm thay đổi
Còn cố khua chiêng gõ mõ nữa mà chi
“Làm gì khi vẫn chưa biết cần phải ... làm gì”
Bao năm rồi, không bận tâm chổ ta ngồi cao hay thấp
Nếp nghĩ cũ, thì làm sao hội nhập
Chắc gì đâu mỗi bước tiến, là gần sự hoàn thiện hơn
Cái gì đằng sau làn sương mỏng chờn vờn
*
Còn lại niềm tự hào, khi đã về hưu không cần đổi giọng
Thôi nặng nhẹ chuyện đời, cũng xin đừng gắt gỏng
Chuyện ngày xưa, thì người cũng đã xưa rồi
Gian khổ khó khăn gì cũng đã phai phôi
Mình đã sống với những người rất giỏi vẽ vời kế hoạch
Nhưng không biết làm sao thực hiện, cứ loay hoay toanh toách
Cứ quay dọc rồi lại quay ngang
Rối tung lên bao nhiêu chuyện lỡ làng
*
“Phật đã dạy: đường đi, đó chính là đích đến”
Biết là mỗi thế hệ, sẽ có mỗi sứ mệnh
Nhưng vẫn còn đau đáu một niềm tin
Trong bão giông che khuất một tầm nhìn
Cái ác, đang gần xa chập chờn lởn vởn
Cái lẩn khuất, cái phô bày trắng trợn
Đối diện với cuộc đời, trước biển cả mênh mông
Sao vẫn đầy ắp ưu tư, trĩu nặng lòng ...
Bắc Bình, Bình Thuận