Còn một tiếng ve ngân
Chùm phượng ngày xưa, hé nụ cười
Mong manh cánh mỏng, khẻ rơi rơi
Bao nhiêu năm, vẫn còn ngộ nhận
Một cánh hoa rung, vướng bến đời
*
Bất chợt, một tiếng ve mồ côi
Oà vỡ chiều trong nắng xa xôi
Như ẩn ức một điều gì đó
Đồng loạt ngân, vọng đổ liên hồi
*
Hoa rơi trên cỏ, đỏ thắm tươi
Lướng vướng trôi, bãng lãng lưng trời
Áng mây trắng về nơi xa lắm
Có chút gì xao động, người ơi!
*
Con đường quen, chầm chậm chiều tan
Bức bối tờ thư đã ố vàng
Ngẩn ngơ đứng, gió đời lồng lộng
Đằm thắm chiều, ngất ngưỡng mùa sang
*
Rộn vang đường những tiếng ve ngân
Bên hiên xưa đứng lặng tần ngần
Gió thốc xối, tóc dài líu quíu
Mùa hạ vàng, lẩn khuất quanh sân ...
Tháng năm xanh
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em
– A.Puskin
Em bối rối, đó cũng là câu hỏi
Ngập ngừng đan trong mắt lá xanh xao
Chao chác sóng vỗ lời ai gọi
Bổi hổi rơi như chưa từng biết nhau
*
Lặng lẽ bước qua vòng xoay năm tháng
Khỏa lấp dần, mờ ký ức riêng tư ...
Vạt mây trắng cuối trời, trôi bảng lãng
Dấu nhỏ treo nghiêng, lưỡng lự chần chừ
*
Xa lắm rồi, niềm đau và nỗi nhớ
Chảy tan chiều, tràn vọng ảo ngày xanh
Trong góc khuất, có điều gì day trở
Lối hẹp, đường quanh, bóng nắng chòng chành
*
Mong em gặp thật là nhiều may mắn!
Hạnh phúc tràn đầy ly rượu ngày xưa ...
Câu thơ buồn rơi trong chiều phẳng lặng
Hãy quên đi, bên quán nhỏ chiều mưa
*
Hình như biển thôi xanh, ngày tiễn biệt
Cơn giông chiều, quậy đục tháng năm trong
Thấp thoáng dại khờ len ngời mắt biếc
Vừa chạm nhẹ hư không, trĩu nặng lòng
*
Thôi em nhé, đừng buông chiều, tóc rối
Đừng đắn đo, đời giăng rộng ấm nồng
Và ngày nắng nối ngày mưa - nông nỗi
Cầu sao em sẽ được điều anh mong ...
Mình đã già thật rồi
Rồi chúng ta cũng sẽ già
Cả thể chất và trí tuệ đều lộ ra những khiếm khuyết
Với những ý kiến trái chiều, mờ dần kỹ năng phân biệt
Khi cánh cửa cơ hội, mỗi ngày mỗi xa
Chỉ còn lại sự hào phóng trong những lời khuyên
Không bao giờ sai, nhưng cũng không có nghĩa là đúng
Dẫu không có gì thô vụng
Mà sao lướng vướng, băn khoăn một chút muộn phiền
Con đường nào cũng có những bước đầu tiên
Đứng trước sự lựa chọn, mình đã chọn sự không lựa chọn
Thì đừng có than vãn gì, mà giang tay mở đón
Một sự thật hiển nhiên
Chúng ta già rồi, giữ mãi trong lòng những điều thất vọng làm chi
Còn lấy cái rêu phong để làm đồ trang sức
Dù đã biết thời gian cũng xói mòn các chuẩn mực
Năm tháng chất chồng lên tuổi tác, sao như còn vướng bận điều gì?
Mình đã già thật rồi, khi không còn những ước mơ
Cứ quanh quẩn trong đôi hồi sáng tối
Mà “Người hoàn thiện nhất là người hữu ích nhất cho xã hội”.(*)
Dù năm tháng trôi qua, dĩ vãng đã hoen mờ
Vẫn niềm tin nguyên vẹn thắm tươi
Thế hệ chuyển giao, mùa theo mùa tiếp nối
Mặc cho bão giông, mưa tuôn nắng dội
Những góc cạnh xa xăm, những vọng tưởng cuộc người…
_____
(*) Kinh Coran
Bắc Bình, Bình Thuận