Chán cảnh giam lỏng nơi kí túc xá, tôi, Đạo và Đức quyết định "dời đô" ra nhà trọ để hưởng cảnh sống tự do của bọn sinh viên. Hai người đàn bà thêm con vịt thành cái chợ, ba thằng đực rựa cộng lại thành cái trạm truyền thanh. Thằng Đức kiêm chức xướng ngôn viên chính thức của đài. Tôi và Đạo lónh nhiệm vụ phỏt lại những tin nú đó phỏt cho mấy đứa chưa kịp nghe.
Thằng Đức có tài vặt ấy. Sau quá trỡnh "nghe kể lại", "lộn nhỡn xung quanh", nú cú thể rỉ rả đưa tin mỗi ngày, những tin vô cùng "bổ ích" cho người tiếp nhận. Lớp sắp thi, nó trỡnh làng một loạt đề thi của khóa trước, kèm theo bản phân tích tỉ lệ đậu rớt của mỗi môn để cả làng biết mà đối phó. Giờ thi, tranh thủ giám thị đang đánh số báo danh, nó đưa tin về tỡnh hỡnh "thời tiết" của lóo giỏm thị cho bọn tụi biết nờn neo "phao" hay cứ tự lực "căng buồm". Rảnh rỗi, nó rà danh sách lớp xem gần tới sinh nhật đứa nào để tính chuyện gom tiền "làm đám" cho đứa đó. Ở cùng phũng, biết thằng Đạo thích con Thúy, nó phát tín hiệu giùm để hai đứa dễ "bắt sóng". Con Ngân, thằng Khắc "love" nhau, nó dũng cảm đưa tin để đám con trai trong lớp biết mà tỡm đường rút lui…
Con trai hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn chưa có người yêu thỡ thật kỳ cục. Núi theo kiểu khoa học thỡ tõm sinh lý thằng đó có phần không được bỡnh thường. Vỡ khụng cú đứa con gái nào cho nó để ý nờn nú dũm ngú lung tung chuyện thiờn hạ, đặc biệt với cánh nữ nhi. Tám tháng ba, hai mươi tháng mười hoặc sinh nhật các nàng khỏi phải bàn cói. Cũn những ngày thường nó vẫn cứ có mặt trên từng cây số, giúp các nàng từ việc lớn đến việc nhỏ. Đóng giùm cây đinh, sửa giùm cái cửa phũng, giỳp cỏc nàng phỏt hiện ra mấy cỏi mụn mới mọc, tư vấn kiểu tóc, tâm sự hoặc làm trũ cho cỏc nàng giải khuõy. Cỏnh con trai trong lớp thấy vậy bốn phụ họa theo nó để được tiếng ga-lăng.
Tôi không phải là thằng nhiều chuyện, rách việc, vạch áo cho người xem lưng… bạn mỡnh. Sở dĩ tụi phải kờ khai lý lịch dài dũng của thằng Đức ra đây vỡ hụm nay là một ngày đẹp trời, một ngày trọng đại, việc điểm qua đôi chút "giỏ trị sử dụng" của nú trong lỳc này khụng cú gỡ là quỏ đáng. Nói thẳng ra, tôi đang đi kêu gọi lũng hảo tõm của mấy đứa trong lớp để tổ chức sinh nhật cho thằng Đức, ở chung phũng khụng làm được việc này tôi cũn mặt mũi nào nhỡn nú nữa?
Một hội nghị khẩn được triệu tập giữa giờ, chỉ khác chủ tọa lần này là tôi, không phải thằng Đức.
- Hôm nay thứ sáu, 25 tháng 10 là sinh nhật thằng Đức - Tôi dừng dạc mở đầu - Tối nay đứa nào rảnh tám giờ ra chỗ cũ ngoài bờ sông, cạnh cầu ông Hóa chơi với nó. Có sáng kiến gỡ hay thỡ la lờn để Vạn này biết đường lên kế hoạch.
- Sinh nhật đứa nào thằng Đức cũng tổ chức, giờ mỡnh làm sao cho nú thật cảm động đi! - Diễm lên tiếng.
Cả đám nháo nhào bàn tán:
- Ừ, làm sao cho nó bất ngờ, nó khóc luôn đi!
- Thằng Đức mà khóc chắc trời sập!
- Tui làm nú khúc ụng coi nha!
- Tụi bây có mà nằm mơ. Thằng đó miệng lúc nào cũng cười cứ khoe ba mươi hai cái răng, cũn miệng nào khúc được?
Chợt một người thắc mắc:
- Ủa, mà sao nóy giờ khụng thấy thằng Đức?
- Thấy tụi mỡnh tụm lại đây, đoán mỡnh bàn về nú, nú biết điều bỏ đi ra ngoài thôi. Bàn sinh nhật nó chẳng lẽ nó ngồi dự?
- Phải rồi, thằng đó cái gỡ cũng biết, nhưng biết chuyện người khác chuyện mỡnh cú khi nú lại quờn đi!
- Trời ơi, tốp bớt cái miệng giùm tôi chút đi! Nói thằng Đức "chuyện nhiều" tụi bõy cũn nhiều chuyện hơn nữa. Trở về vấn đề chính đi, sắp hết giờ rồi.
- OK. Mỗi đứa hùn mười ngàn như cũ. Được bao nhiêu tối nay mỡnh chơi bấy nhiêu. Chủ yếu là vui!
- Đạo lo gom tiền đi! Chút về phũng con Diễm tớnh tiếp. Từ giờ đến tối, thằng Đức có qua phũng đứa nào thỡ tụi bõy giữ nú lại. Đúng 8 giờ, lôi đầu nó ra bờ sông. Giải tán!
Bảy giờ rưỡi, quà, bánh, nước ngọt, đồ nhậu… đều đó sẵn sàng. Tụi tự hào vỡ cuối cựng mỡnh đó làm được một việc. Chỉ cũn chờ mặt khỉ thằng Đức thũ ra, cả đám chụm lại với điệp khúc "Happy birthday to you" nữa là xong. Đúng 8 giờ, các "cử tri" buổi sáng được mời "bỏ phiếu" đó tề tựu đông đủ, cả những "cử tri" mới, chỉ mỗi thằng Đức là không thấy, tôi chợt nhớ nó đi từ sáng đầu tiết không thấy trở vào. Sinh viên cúp tiết là chuyện thường. Cứ nghĩ nó la cà đâu đó rồi về, đâu biết nó "vô trách nhiệm" đến vậy. Chẳng lẽ mọi thông tin sờ sờ trước mắt nó lại mù tịt? Cả bọn nhanh chóng tản ra đi tỡm. Phần thưởng cho đứa nào lôi được thằng Đức về là "giũa" nó một trận vỡ tội quờn trỏch nhiệm với bạn bố, và cả bản thõn nú.
Chín giờ. Đồ ăn, bánh trái nằm la liệt thằng Đức vẫn chưa thấy xuất hiện. Mấy chiếc xe máy chạy đi rồi chạy về khiến mọi người càng thất vọng. Bây giờ tôi tin là thằng Đức đó mất tớch. Nhưng nó đi đâu? Nó chẳng có người quen hay bạn thân nào trong thành phố làm sao rời khỏi quận 2?
Mười giờ. Chấm dứt cảnh tượng hói hựng xưa nay chưa từng thấy: bốn mươi mấy con người chờ đợi một người. Chúng tôi lặng lẽ ra về sau khi đó giải quyết xong bao tử. Thế là hết, bao nhiờu tỡnh cảm bọn tụi dành cho nú giờ trụi tuốt xuống sụng Sài Gũn. Tụi ngước nhỡn bầu trời, nhờ cú giú cú trăng làm chứng, mọi người đó hết lũng với nú chỉ tội nú khụng cú phước để hưởng. Tôi ra về, mang theo bao tâm trạng tiếc rẻ của con Diễm: "Chẳng cũn dịp nào nhỡn thấy thằng Đức cảm động!"…
Tối chủ nhật, thằng Đức gừ cửa phũng, mặt khỏc hẳn. Mặc dự đó hạ quyết tõm gặp mặt sẽ cho nú một trận nhưng nhỡn bộ dạng nú lỳc này tụi lại khụng đành. Không cũn nụ cười tếu thường trực trên mặt, tôi biết là nó có chuyện gỡ rồi. Tụi kộo nú ra bờ sụng để hỏi chuyện.
- Mấy hôm nay mày đi đâu?
- Tao về quờ!
- Sao khi khụng lại về quờ?
- Về quờ giỗ mỏ tao, thứ sỏu ngày 25 thỏng 10…
- Cũng là ngày… - Tụi khụng dỏm núi tiếp.
- Cũng là ngày sinh nhựt tao, mày thấy có trùng hợp kỳ cục hả? Mày tính đi, như vậy là… Ừ, tao cũng chẳng biết tại sao lại có sự trùng hợp khốn nạn như vậy. Má tao mất khi vừa sinh tao ra. Đó hai mươi hai năm trôi qua rồi… Tại sao tao lại có mặt trên đời? Tao sinh ra để cho má tao chết đi, dù không ai nói gỡ cả nhưng tao tự thấy mỡnh cú tội, nhiều lỳc tao khụng dỏm nhỡn ba tao…
Thằng Đức nghẹn lại không nói được nữa. Nó khóc. Tôi không biết làm gỡ để an ủi nó, cứ im lặng ngồi nhỡn. Một thằng đàn ông ngồi nhỡn một thằng đàn ông khóc thật vô duyên, có đám con gái ở đây thỡ hay biết mấy. Sẽ chẳng cũn đứa nào thắc mắc chuyện thằng Đức khóc, tôi cũng bớt mặc cảm mỡnh cú tội. Giõy phỳt được mong chờ nhất hóa ra chẳng sung sướng gỡ.
- Mày cười tao hả Vạn? - Thằng Đức lên tiếng.
- Không, tự dưng tao thấy tức cười, lây tính cà rởn của mày vậy thôi! Tao nghĩ con Diễm nhỡn thấy mày lỳc này khụng bỏ cụng ngồi tưởng tượng ra để vẽ đâu! Mà thôi, bỏ qua hết đi! Mày về mở quà sinh nhật thỡ biết.
Thằng Đức đứng dậy, với tay ném hũn đá bên cạnh xuống nước. Hũn đá chui tọt xuống đáy sông không thèm dội ngược lại. Nó cười:
- Mày cứ coi như chưa từng nghe tao nói gỡ nha Vạn. Mỗi năm tao chỉ khùng có một lần. Mai tao lại là tao, là thằng Đức "nhiều chuyện" của tụi bây.
Sáng thứ hai, thằng Đức đến trường với bản mặt thường ngày cùng với cái tin "sốc hàng": Con Diễm "love" nó! Bằng chứng được trưng ra cụ thể là bức tranh với ba bông hồng đó hộo. Bức tranh con Diễm vẽ nó đang khóc vỡ sung sướng giờ được diễn giải thành "nàng Diễm đang nhớ thương thằng Đức", ba bông hồng "We love you" trở thành "Diễm love Đức". Cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Con Diễm đỏ mặt không biết biện hộ làm sao với sáng kiến của mỡnh, tức tối rượt thằng Đức chạy lũng vũng. Thằng Đức vừa chạy vừa nhe răng ra cười thách thức. Nhỡn thằng Đức lúc này đố ai tin được đêm qua nó đó khúc…