mỗi sáng thức dậy dường như tôi vừa được sinh ra
bầu trời thì thầm giọng nói: ngươi vẫn đang tồn tại
niềm vui chẳng liên quan gì với thời gian bất biến hay quên lãng
có thể, hàng đêm bầy thiêu thân đã bị dạ con ánh sáng đèn đường nuốt chửng
ban mai hiện thể cái chết phơi bày vô cảm không hề biến đổi
giọt cà phê nhễu âm để giải mã bạch văn ngày mới
sáng nay, thị dân huyên náo không cần biết lũ chim thành phố bay đi đâu
những thanh âm bội nhiễm dung môi cào cấu trong vô vàn tất bật
những con mắt của giọt mưa trên lá nhấp nháy màu áp thấp nhiệt đới
góc vỉa hè chỗ tôi ngồi dễ thường tếu táo vài mẩu chuyện tiếu lâm
thỉnh thoảng có vài con bướm bay lượn lờ biết chi là điều lich sự
chúng muốn vãi phân xuống đầu mấy thằng già bạc tóc mất ý thức về cơn bão sẽ hiện hình
thằng người tôi vẫn biết đang lầm lẫn khi tựa thân vào con chữ
vì luôn quên phải xịt cồn vào tay diệt khuẩn trấn an khi rờ rẫm nỗi hoài nghi sự thân ái không lời
chẳng hiểu sao cái bóng vẫn cứ nằm dính bên chân nhưng mãi bung tràn niềm đau thinh lặng
đừng vỗ về hay hứa hẹn điều gì với hiện thực nhé, tôi ơi!
mỗi sáng, tầng khí quyển bị những cụm mây xám chia phần bức xạ
trác tuyệt chưa thứ ngôn từ cuồng điên dị mộng
hãy thôi cao ngạo đừng nghĩ rằng mình là thi sĩ trứ danh
dongxoaibp mưa 2022