Ru tình bên bến sông xưa
Góc xuân, buông ngang chở bến đời
Giăng sấp ngữa theo chiều sáng tối
Cứ thắc thỏm, dập dềnh, nông nổi
Em bước theo con nước đầy vơi
*
Bóng nắng chiều đi, đổ nhịp xa
Em đưa đẩy dấu tình buông thả
Nhìn thân quen, sao giờ lạ quá
Trúc trắc tình xa vắng quê nhà
*
Êm trôi tuổi mộng, dòng sông xưa
Xuân cũ, ngỏ lời bên bến vắng
Òa vỡ dòng xuôi, tình trĩu nặng
Treo bên đời, vọng tiếng đò đưa
*
Em bước qua, ngoái lại: mùa xuân
Lộng gió trên đầu tràn tóc bạc
Vẫn tươi trong, mượt mà, tiếng hát
Ru tình đầu trắc trở, trầm luân ...
Sóng trên sông xa
Khói sóng trên sông, tụ tán theo chiều
Ngọn gió nam non quẩn bờ líu ríu
Khát khao gì? Trắc trở một tầm tay
Bóng nắng đưa ngày, theo chiều sáng tối
*
Vỡ vụn âm thầm, bong nát ngày xưa
Một giấc mơ hoa, hồn nhiên toan tính
Biết đâu đời còn giăng mắc nhặt thưa
Vội vàng chưa, trong nắng vàng bổi hổi
*
Bẳn hẳn chi, sao khắc khoải dặm bồi
Biết nơi đó, đâu còn chi để nhớ
Người đã đi và cảnh cũng đổi thay ...
Lời hẹn cũ, nhạt nhòa theo năm tháng
*
Bước thẩn thờ quanh lối mộng, ngày xưa
Chiều bỗng nở hoa nắng vàng chỉ dấu
Ngập ngừng rơi, trên cỏ biếc mùa đi
Chợt quay quắt, ngọn gió đùa cỏ rối
Ướt mi cong thấm đẩm vết xuân thì ...
Dấu xưa
Lắng trong đâu đó, ân tình
Trưa tròn, nắng đọng bóng hình quanh đây
Đường xa chiều đổ bóng ngày
Còn nguyên tình đợi, hao gầy dấu xưa
Trăng suông
Hững hờ rơi giọt vàng trăng
Lọt khe áo hẹp vết hằn tình xưa
Lẳng trong nếp gấp đẩy đưa
Vội vàng buông thả, nhặt thưa hương tình
Bắc Bình, Bình Thuận