Nó chỉ là con còng gió
Nơi quê hương đồng chua nước mặn
Cõng năm tháng sình lầy trên lưng mòn trĩu nặng
Đời lấm lem cặn lắng đất phèn
Nơi nắng cháy làm khô vườn nẻ ruộng
Nhưng cũng làm hạt muối được kết tinh
Giữa vùng giao thoa nắng lửa mưa dầu
Nó nghe tiếng thở dài của biển
Cả tiếng khóc của cây trong cánh rừng phòng hộ
Hàng đước già mang trên thân mình những nhánh gãy đã khô
thành củi và sẵn sàng để cháy
Rặng bần héo nụ cưu mang bầy sâu trong chùm trái
Từ xanh non cho đến tận vàng rơi
Những cây ô rô xơ xác cọc còi
Chòm lá gai thưa vặn mình rát bỏng
Từng gốc mắm cũng không còn nhựa sống
Cành khẳng khiu như những nhánh xương phơi
Như ngọn gió nhỏ nhoi
Nó rong ruổi mỗi ngày qua đó
Thấu cảm nỗi đau nhức trầm kha vô tận
Bằng những que chân nhám đen thô cứng
Và cả tấm thân bé nhỏ của giống loài
Nó lầm lũi đắp bùn mềm lên từng gốc rễ
Với tất cả những gì dịu dàng nhất có thể
Hy vọng xoa dịu và chữa lành
Cho tất cả mọi cơn đau tan nhanh vào nắng gió
Nó chỉ là con còng nhỏ
Bò loanh quanh trong bàn tay tạo hóa
Như thoáng gió lêu khêu
Thổi qua cát lầy trong những chiều bão tố
Nhiều vết thương vẫn chưa lành trên những thân cây đau khổ
Nhưng chỉ cần chúng còn đó
Một ngày kia khi mùa mưa trở lại
Mầm xanh chồi biếc sẽ vươn lên
Phủ quên từng vết sẹo không tên
Đôi khi con còng gió chỉ còn một mình trên bờ biển
Tha thẩn đi tìm những sinh thể phù du
Chợt đối diện với những cột thủy triều dữ dội
Sừng sững tựa trường thành
Cơn cuồng nộ đục ngầu từ cao xanh giáng xuống
Cuốn nó trôi theo sóng cả muôn trùng
Rồi trả nó về giữa bãi vắng mênh mông
Chỉ còn xác thân trống rỗng
Con còng gió long đong
Cố nâng mình cao hơn hạt cát
Cao hơn những vũng lầy khuyết lõm phù sa
Mặc dù nó vẫn nhớ ra
Tất cả những thứ đó luôn bám đầy trên thân thể
Như lời nguyền cũ xưa của thượng đế