Em qua lối mộng xuân thì
Theo làn áo mỏng, trôi đong đưa
Em qua bừng nở cơn giông trưa
Chợt nhớ ngoan mềm như dáng cỏ
Trong chiều bùng nổ một ngày xưa
*
Buông trễ xuân thì những đường cong
Khóa chặt hương mùa bên bến sông
Bỗng dưng rộn đám, hoa chen nở
Ganh với chiều xuân, một bóng hồng
*
Nắng rợp đường xưa, thẩn thờ rơi
Dấu tình rợn ngợp rối tơi bời
Vụng về, vê mỏng hương ngày cũ
Quay ngoắc hoài mong mộng rã rời
*
Tìm ngày thơ dại, đã trôi xa
Gượng gạo em cười, vương điệu đà
Níu bẻ cành hoa, ngoài tầm với
Lơi lả, may mà ... có anh qua
Người đàn bà ngồi day nắng chiều xuân
Lồng lộng trời xanh, nghiêng ngữa một góc nhìn
Người đàn bà trong chiều, ngồi cắn môi bật khóc
Bươn trãi dọc ngang suốt một đời, giờ một mình cô độc
Bật ti vi lên cho có tiếng người, mà day dứt hóng tin
*
Mùa xuân trôi êm, trong vườn bóng nắng vờn lay
Cánh hoa dại nở bừng, tiếng con chim gì thảng thốt
Sống lại một tuổi nào, mà tháng ngày thui chột
Với những nỗi niềm, quẩn rát đắng cay
*
Những nếp gấp cuộc đời hằn sâu dấu vết dùng dằng
Của một ngày xưa với bao điều có thể
Đã lưỡng lự dặm bồi, đắn đo quanh co như thế
Để nắng nhạt phai chiều xuân chảy loăng quăng
*
Sao lại bắt người giống như mình, để làm đúng ý của mình
Hãy thử là người khác, để hiểu vì sao họ đã làm như vậy
Luẩn quẩn chuyện muôn đời mây bay, nước chảy
Tất bật tháng ngày, những lao nhọc mưu sinh
*
Lấp lững, bên vườn hoa trái vẫn xanh tươi
Người đàn bà cuốn chiều xuân tan trong gió
Cánh cổng khép hờ và thương yêu còn để ngỏ ...
Nước mắt đã lau khô, trong suốt một phận người
Dòng trôi con nước tháng ba
Dập dờn tím ngát trôi êm
Đổ nắng, chiều đi lợn cợn
Nước nổi lục bình mơn mởn
Dòng sông tâm tưởng ngọt mềm
*
Làn sương mỏng mảnh loang tan
Trong chiều trở trời se lạnh
Nắng rớt bừng lên lấp lánh
Chảy tràn ngọn gió thời gian
*
Tan học về, con đường quen
Dọc một triền sông, gấp vội
Ngọn gió xuân thì bổi hổi
Ngiêng đầu, ngầm hỏi ron ren
*
Vụng về như rét tháng ba
Chiếc cặp, áp vào mái ngực
Gió đưa mùa đi day dứt
Một làn mây trắng nuột nà
*
Lơ đễnh ngắm, dòng sông trôi
Kìa đôi má hồng như thế
Có tiếng ai cười, mặc kệ
Vu vơ nghe, chuyện lứa đôi …
Bắc Bình, Bình Thuận