Ai xa quê cũng có một ký ức để nhớ về. Ký ức của người này là con cào cào ớt đỏ, của người kia là quả chuối cao đầu vườn của mẹ ngọt vào tận giấc mơ… nỗi nhớ của bạn là một bãi bờ ven sông ngai ngái đất phù sa… Còn tôi, nỗi nhớ không nguôi là bờ ao nhà ngoại đầy hoa bèo tím. Có phải vì tôi đã ký thác tuổi thơ hồn nhiên của mình nơi ấy với những ngày chân trần khoả nước ao, thả hàng trăm chiếc thuyền ước mơ bé xíu vào cổ tích? Hay tại tôi chẳng thể tự cưu mang khát vọng của mình, phải nhờ vào ký ức có chiếc cầu ao?
Ngày ấy bên bờ ao, tôi hay ngồi hàng giờ nghe tiếng cuốc sau vườn khắc khoải. Có khi suốt buổi nô đùa với lũ chuồn chuồn cánh đỏ & nghe tiếng ngâm trầm tràm của ngoại: “ Chuồn chuồn bay thấp thì mưa…” hay những trưa hè gió nam, con nhóc trong tôi cứ hân hoan nhìn những tàu lá chuối reo trong giấc mơ cho đến tận bây giờ…
Về với ngoại, tôi lại là con bé như xưa, nhưng không đủ hồn nhiên để nhảy xuống ao như trước nữa. Nhận ra điều ấy, lòng buồn như lá trầu khô cuối vườn. Cầu ao vẫn đón những bước chân, ao vẫn tím ngát hoa bèo mà lòng người đã khác. Tôi đã bước qua tuổi thơ, đã thành người thành thị…
Sáng hộm ra đi, tần ngần nhìn mặt ao hồi lâu tôi chợt nghe chân mình nhồn nhột, con chó vàng của ngoại năm nào, sau những ngày ngần ngại không dám gần tôi, giờ lại lon ton ra cổng, cọ mũi vào chân cô chủ nhỏ đầy lưu luyến. Nhận cái xoa đầu hên ngày trở lại của tôi, nó ngước mắt , lim dim rồi lủi thủi quay vào ngồi bên gốc cây trơ trụi. Hình như nó cũng như tôi xưa, mong bà về cho chiếc bánh phồng hay viên kẹo ngọt.