Lê Minh Hiền chuyển ngữ
SONNET 73
Bản dịch Lê Minh Hiền
Qua thu rồi em xem hồn anh ngày đang xế
Mùa vàng rơi còn đây xao xác những tàn phai
Trên cành khô rung động những buốt sầu nhân thế
Đâu tiếng chim giờ vọng bản hợp xướng bi ai
Qua thu rồi em xem hồn anh chiều đang tắt
Như mặt trời anh rồi khuất nẻo mái phương tây
Ánh sáng yếu dần xâm thực bởi đêm lạnh ngắt
Cõi người ta lối thiên thu mở ngõ tà huy
Qua thu rồi em xem hồn anh xưa ngọn lửa
thôi đành tro tàn trầm tích đáy hồn ngông nghênh
Qua cầu mơ ngoảnh nhìn buông tay hờn muôn thủa
Thời oanh liệt nay một đời trăm năm phai tàn
Lời tự tình này một mai em hiểu cho anh
Để yêu anh một người thiên thu trùng trùng xa (1:20 PM)
Stanton Oct. 29th, 2023
___
SONNET 130
Bản dịch Lê Minh Hiền
Đôi mắt người tôi yêu sao liên tưởng mặt trời
Đôi môi nàng chớ vội là loài san hô đỏ
Nếu tuyết là trắng thì nàng hồng mịn bờ vai
Nếu tóc huyền dợn thì mái đầu nàng sóng nhỏ
Ta đã từng thấy những nụ hoa hồng Damask’s
Nhưng ôi!... Trời ơi! đôi má nàng màu hồng phấn
Và mùi nước hoa có ngào ngạt đến bất ngờ
Có thơm hơn hơi thở nàng làm ta ngơ ngẩn
Yêu làm sao nghe giọng nói nàng thoáng ngọng nghịu
Vương giọng thơ ngây trôi trên suối nhạc đầy vơi
Tôi thề chưa bao giờ thấy trên không tiên nữ
Nhưng bao lần ngắm chân dài trên đất nàng đi
Và... Hởi Thượng đế ơi! người tình tôi của báu
Cõi trần gian tôi gặp nàng có một không hai (8:09 AM)
Stanton Nov. 1st, 2023
___
SONNET 18
Bản dịch Lê Minh Hiền
Em biết không từ em về một ngày hạ nắng
Em đáng yêu làm sao và nóng hổi thơm ngon
Những cơn gió cuồng lay mầm tháng 5 một thoáng
Nguyện thề mùa hạ cũ lời hò hẹn phai tàn
Cũng có lúc con mắt thiên đường hừng hực sáng
Và huy hoàng nào cũng tắt lụi ánh hoàng hôn
Những nét đẹp nào vĩnh cửu hoài theo năm tháng
Thiên nhiên không đong đầy những xuân mộng thu nguyên
Nhưng em mùa hạ anh vĩnh viễn há tàn lụi
Em nguyên thu dễ gì đánh mất cõi tài hoa
Cuộc tạo hóa cũng đành quy hàng em mộng mị
Em đi vẫn trong thơ anh bát ngát hằng hà.
Chừng nào người vẫn thở thì thơ anh còn đó
Gìn... giai nhân nét khuynh thành ta cõi ngu ngơ (3:01 PM)
Stanton Oct. 31st, 2023
____
SONNET 73
Shakespeare
That time of year thou mayst in me behold
When yellow leaves, or none, or few, do hang
Upon those boughs which shake against the cold,
Bare ruin’d choirs, where late the sweet birds sang.
In me thou seest the twilight of such day
As after sunset fadeth in the west,
Which by and by black night doth take away,
Death’s second self, that seals up all in rest.
In me thou see’st the glowing of such fire
That on the ashes of his youth doth lie,
As the death-bed whereon it must expire
Consumed with that which it was nourish’d by.
This thou perceivest, which makes thy love more strong,
To love that well which thou must leave ere long.
___
SONNET 130
Shakespeare
My mistress’ eyes are nothing like the sun;
Coral is far more red than her lips’ red;
If snow be white, why then her breasts are dun;
If hairs be wires, black wires grow on her head.
I have seen roses Damask’d, red and white,
But no such roses see I in her cheeks;
And in some perfumes is there more delight
Than in the breath that from my mistress reeks.
I love to hear her speak, yet well I know
That music hath a far more pleasing sound;
I grant I never saw a goddess go;
My mistress, when she walks, treads on the ground:
And yet, by heaven, I think my love as rare
As any she belied with false compare.
___
SONNET 18
Shakespeare
Shall I compare thee to a summer’s day?
Thou art more lovely and more temperate.
Rough winds do shake the darling buds of May;
And summer’s lease hath all too short a date.
Sometime too hot the eye of heaven shines,
And often is his gold complexion dimm’d;
And every fair from fair sometime declines,
By chance, or nature’s changing course untrimm’d;
But thy eternal summer shall not fade,
Nor lose possession of that fair thou owest;
Nor shall Death brag thou wand’rest in his shade,
When in eternal lines to time thou grow’st
So long as men can breathe or eyes can see,
So long lives this, and this gives life to thee.