Một buổi sáng trên bãi Rạng
Anh ngồi yên trên bãi biển chiều nay
Nhìn con còng gió thập thò, ngắm sóng
Một dĩ vãng, dường như đang ngưng đọng
Dấu chân em qua, sóng biển lấp đầy
*
Quãng đường cong trong một thuở dung dăng
Hàng dừa lão troãi mình nghiêng bãi vắng
Dòng nước ngọt chắt chiu vào biển mặn
Dốc cát lở ngày treo những vết hằn
*
Anh ngồi yên, ngong ngóng nét xa xưa
Chiều Nước Nhĩ, đêm tế thần, hát bội
Ta đã có những tháng năm đắp đổi
Những giấc mơ xa, sáng nắng chiều mưa
*
Mây lãng đãng trôi, buổi sáng bình yên
Bánh tráng khoai mì, cọng hành ở giữa
Buổi khó khăn, có gì đâu chọn lựa
Trệu trạo nhai, mà cười nói huyên thuyên
*
Thuyền lưới Rùng, giờ đã buông dầm
Thong thả dập dờn, chờ con nước lớn
Chợt tiếng nhạc dập dình, tơ xanh mởn
Khu du lịch trẻ trung, những mạch ngầm ...
Ám ảnh gió
Đêm, mẻ gió lùa suông vách núi
Ào ạt rung, con trốt xoay chiều
Cây me đứng trầm tư quên tuổi
Oằn mình cong, lá đổ quạnh hiu
*
Ta lặng lẽ ngồi im quên lạnh
Nghe gió đời buôn buốt quanh sân
Sao luẩn quẩn nỗi niềm ám ảnh
Trói buột vào thương nhớ châng lâng
*
Mùa đã cạn buông chùng cánh võng
Tự một mình trong gió đong đưa
Đêm ắp lẫm góc tình trì đọng
Hoen bóng mờ vết cũ ngày xưa
*
Gió quất vào đêm, không thương tiếc
Lẻ loi, tan tác cánh hoa rơi
Hình như có điều gì khác biệt
Biết là em, thấu tận lẽ đời
*
Thôi, cất làm gì cơn mộng cũ
Nhịp đời xoay, trả vẫn khoan dung
Sẽ thắm lại những ngày an trú
Lòng tơ non, không có điểm cùng
Thơ gửi bạn
“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn vào câu thơ mà đứng dậy”
Phùng Quán
Kẻ thất chí, thời nào cũng có
Phải con gì có cánh đều bay ?
Diều nhờ dây hay là nhờ gió
Hay là nhờ số phận: Rủi-may ?
*
Anh khoe giỏi, là đang dấu dốt
Lớn đâu làm, việc nhỏ không xong
Ngồi ăn nhậu, mà bàn: Nhà dột...
Bệnh tỵ nanh, cách nói lòng vòng
*
Có chử ký, gạch ngang để đở !
Thì tự mình làm được những gì?
Có biết đâu, mà xem hay, dỡ ...
Cả cuộc đời, mê mãi, chép ghi !
*
Tạo - Tìm - Hay là chờ cơ hội
Biết bao giờ? Tôi – đến – Chúng ta
Buông tay rồi, bạn bè, xin lỗi!
Sống, xưa sao? Giờ mới gọi là ...
*
Phá cách gì đâu, chỉ là đứt gảy
Của cơ tầng văn hóa chìm sâu
Phanh ngực áo, trong chiều, gió nhảy
Cứ hoang sơ, mới gọi lần đầu ...
*
Bât mãn, đâu là anh nhìn thấy
Mà cái anh tâm tưởng trong lòng
Sóng ở đâu? Mà xôn xao vậy?
Tự gió đùa, trời đất, mênh mông !
*
Phá ý tưởng, khó hơn xây mới
Thôi nhậu bằng sức khỏe của mình
Đừng hoang tưởng, vẽ vời, cơi nới
Cuộc đời này, nhiều chổ, rộng rinh...
*
Đâu có ai ngồi hoài một chổ
Mà lấy đó, so sánh với đầu
Có hay không – Cái quan* ... thổ mộ
Thì còn gì ? Luẫn quẩn, được đâu!
*
Ngàn ước mơ, một đời thực hiện
Bỏ cái nào mà lấy cái nào?
Cái ẩn sâu, cái đang phô diễn
Có tuổi rồi, giảm giá làm cao!
*
Cứ nhìn đi, đời vẫn ngọt ngào
Nắng vẫn nắng, dù trời mưa gió ...
Vẫn đưa mùa nam, bấc, thiết thao
Kẻ thất chí, thời nào cũng có!
____________
* Cái quan định luận: Đóng nắp quan tài mới bàn chuyện thiệt hơn
Bắc Bình, Bình Thuận