Marie Bortolotto
Rồi cũng động tình cơn gió sớm
Một mùa thu cũ bỏ đi xa
Tôi níu áo trời mà không được
Nên lạc mất tôi một nẻo về
Tôi không treo người tôi lên đèo
Để buổi chiều có nắng men theo
Và mây luồn lọt từng ngõ ngách
Tôi bây giờ. âm. vực cheo leo
Tiếng rớt xuống và chim bay lên
Trời đặc trưng cùng những thanh rền
Sao biết cúc áo chưa hề tuột
Khoảng trắng ngần và khúc mắc đêm
Những lọn tơ muôn đời đan võng
Trưa ru hè nằm nhớ cúc cu
Người ghé sảng rồi đi biền biệt
Như chớp giăng hóa kiếp sa mù
Giữa đặc quánh sao tình lỏng quẹt
Như sợi nước trút dài mưa đêm
Nghe mái gõ khúc rào của tiếng
Rồi lặng câm một thuở bóng chìm
Tôi rải buồn tôi ra mặt lộ
Những vết xe nghiến ngấu tâm tình
Làm sao nghe thấy mùi nhựa hắc
Một hôm nào đổ đốn sinh linh
Thì vẫn hai đầu em và tôi
Ước mơ cuộc sính lễ trên đồi
Cánh diều phục sinh trời mộng tưởng
Bay rộn ràng hết cuộc thôi nôi
Hãy là kiếp. là đời. vết hương
Thơm nhau trong một cõi an thường
Là nhỏ nhít dậy bừng khôi vĩ
Như linh thần của óng ánh sương
)(
3 Dec. 2023