Người ngày xưa đâu
Nhờ người chỉ lối hương trầm
Xưa đêm trăng hẹn âm thầm chờ ta
Lối mòn tình cũ nhạt nhòa
Chỉ cần một lối vượt qua ngày buồn
Nhờ người đếm hạt mưa tuôn
Xưa rơi lộng gió quay cuồng với nhau
Mưa rơi, tình cũ lao xao
Chỉ cần một hạt thương nhau lặng thầm
Người ơi, lạc lối ngã năm
Nơi xưa hôn nụ hương trầm môi say
Phố khuya hơi thở đong đầy
Chút tình đọng lại từ ngày chia xa
Đêm mưa rơi động hiên nhà
Nằm nghe cứ ngỡ người xa tìm về
Nghe chừng rớt lại cơn mê
Lời thề vang vọng bốn bề hư không
Giã từ ngày tháng phiêu bồng
Quẩn quanh tìm lại ấm vòng tay xưa
Hụt hơi ngồi dưới hiên mưa
Rì rào cứ ngỡ người vừa về đây
Ta về đứng giữa đổi thay
Hỏi thăm phố mới người ngày xưa đâu ?
Người ơi, gió bấc đã về
Người ơi, gió bấc đã về
Nghe cuồng nỗi nhớ giữa mê cung buồn
Hắt hiu vạt nắng chiều buông
Trôi theo đêm lạnh thèm vòng tay xưa
Thu phai rớt lại cơn mưa
Người xa để lại chiều thừa ngóng, trông
Nơi người trời đã sang đông
Nơi này gió bấc mà lòng heo may
Người ơi, gió bấc mưa bay
Bây giờ đã khác hao gầy hơn xưa
Phải chăng tình cũ đong đưa
Vẫn tròn tình đợi vẫn chưa nhạt lòng
Gió xào xạc lá bên sông
Lở bồi mưa nắng chiều hong bóng gầy
Ngồi chờ dài những tháng ngày
Cùng ly rượu đắng quắt quay nhớ người
Sẽ thôi vướng tình
Gửi em một chút mây chiều
Trôi lên miền nhớ thưở yêu dại khờ
Rồi ta thắp lại câu thơ
Đôi dòng lục bát đợi chờ tin em
Từ những cơn gió dịu êm
Gửi mây về lại sầu lên tím trời
Vậy thôi, gửi trả nụ cười
Mà em để lại cùng lời chia phôi
Lỡ mai ta khuất núi rồi
Chút tình còn lại nụ cười phôi phai !