Đợi một chiều xuân
Nắng tàn ngày trong tiếng sấm xa
Không giấu được nhịp đời gieo trả
Xanh biêng biếc mùa đi lạ quá
Hương biển chiều tan quyện mượt mà
Trả treo gì, tiếng sóng lướt qua
Tóc em rối vành môi thiếu phụ
Nét son rỗi đợi mùa quyến rũ
Trên sóng đời khê đọng dư ba
Ráng đỏ chiều sa, một dặm dài
Biết em có còn nhiều mong đợi
Quanh đâu đây, gió mùa xuân tới
Lồng lộng chiều, nghĩa trả tình vay
Buồn vui gì, rồi cũng trôi đi
Chút nắng rớt, biển chiều lấp lóa
Em đứng đó, tóc dài buông xõa
Gió cuốn bay giấc mộng xuân thì
Đắm mình trong hương biển nồng nàn
Bãi vắng, bước chân ai gấp vội
Bóng nắng chợt rung ngân bổi hổi
Xanh thắm tiếng cười, xuân đã sang…
Hội xuân
Đây nuột nà xống áo
Gió xuân dịu trãi lòng
Anh lơ ngơ gỉa tạo
Ngó nghiêng chiều mênh mông
*
Hội làng còn để ngỏ
Vành môi cong gọi mời
Ngẩn ngơ nhìn đâu đó
Lời trách giận hao vơi
*
Đường đông người mê mãi
Sao ai cũng nói cười
Anh bước khôn bước dại
Em lẫn khuất, trêu ngươi
*
Cứ đi rồi đứng lại
Lung linh gió, chờ ai
Mùa xuân như tan chảy
Bóng hàng cây đổ dài
*
Người cố tình đứng đợi
Người vô tình bước qua
Đánh rơi mùa lá mới
Nắng xuân quyện mượt mà …
Có một buổi chiều bên đồi
Chiều rung rinh trên bãi cỏ đuôi chồn
Khao khát nắng, tháng mười đi đủng đỉnh
Em, tròn lẳn những đường cong giới tính
Mướt rượt lặng thầm, một đóa yêu ngôn
*
Đổ xuống ven đồi, vạt nắng trôi nghiêng
Hoa mắc cở như ngượng ngùng xếp lá
Nghe thốc xối trong từng cơn gió lạ
Cháy bùng lên, òa vỡ nỗi ưu phiền
*
Duỗi ngón chân dài thầm lặng đắn đo
Rối hoa cỏ dưới lưng trần thấm đẫm
Chợt bóng nắng trở chiều chầm chậm
Ngắt ngứ trôi xuôi, quăn quíu hẹn hò
*
Rung trong không gian, hạnh phúc muộn màng
Quên đắm đuối, mái tóc dài buông thả
Dang tay với, bờ xanh non cỏ lạ
Sao cứ mơ hồ một nỗi bất an
*
Người thiếu phụ đã bao năm đợi chờ
Một mùa yêu để tận cùng dâng hiến
Trang sách mới, đậm chất đời quê kiểng
Với nỗi khát khao, hãy cứ dại khờ …
Bắc Bình, Bình Thuận