Nhú lên tiếng hát
khép-mở tàn một cuộc chơi
xiêm y vai người bỡn cợt
vụng về bàn tay run rẩy
nô đùa da thịt trần ai
cơn mưa lẳng lặng trở về
đồng bằng nhú lên tiếng hát
sông biển đắm say non nước
phù sa trôi dạt sách thơ
rũ áo bơ vơ đất ẩm
lao xao bài hát sương mù
vuốt tóc mây chiều nhớ bạn
ngồi yên bên dốc thiên thu
có con chim lạc trên cành
vỗ cánh bay qua khung cửa
nghe đọng giọt kinh hối hả
thật thà rơi xuống góc sông…
Những tuổi thất thập
mềm lòng xuôi theo những cổ tích
trỗi dậy từ phế thải ký ức
lung lay bóng hình lịch sử và tha nhân
mấy độ hồng trần nghe mỏi
thấm thía con đường xa thẳm nhân tình
rồi bước chân dọ dẫm
đi về trên nẻo đường của ngôn ngữ
bâng khuâng từng nhịp khát khao
theo tim đập và lời ru
tiếng nói của bóng tối và mặt trời
vang động khe lòng
và dòng sông trở về an ủi
bên lở bên bồi
bên cao bên thấp
phía nào cần tô đắp
phía nào không còn nguyên vẹn như xưa
ngày mưa rồi ngày gió trở về
mang theo những nỗi buồn vô cớ
cơn nhớ là những áng mây
bay vu vơ trên đại dương xanh
nồng nàn tình em mây ngũ sắc
thơ trôi qua những hoang vu
những vì sao cô đơn đêm trăng lệch
ghi đậm thêm khoảng trống tâm hồn
nụ cười quá thất thập trườn qua đồi núi
ngực biếc thanh xuân ân huệ
mùi hương của đóa hoa xướng danh
tan theo vô thủy vô chung
về đâu ở một khúc quanh không câu nệ
nâng ly khai vị đón mời
tình yêu sẽ thiết tha hơn
lỡ ngày mai không gặp…