TẬN CẢ CHỮ TÌNH
Thươgn em bất luận mối giềng
Chẻ chia luật lệ với truyền thống xưa
Thị phi, đơm đặt không vừa
Mặc cho tất cả tình chưa hề tàn
Thương em sớm đỏ chiều vàng
Nắng mưa chẳng ngại thế gian lạ gì
Năm cùng tháng tận không suy
Miệng đời mắm muối làm chi được mình
Thươgn em tận cả chữ tình
Kiếp nào lai vãng như hình nguyên sơ
Có bao giờ tận cơn mơ
…
Ất Lăng thành, 0224
CHƯA TẠ TỪ
Một ngày kia về đầu nguồn sông suối
Ta tắm gội trong dòng nước mát trong
Nằm trên cỏ sưởi mình hong nắng mới
Có hoa ngàn có tiếng gió vi vu
Đời đôi lúc hóa thành tay du thủ
Lạc lõng đời nên cứ mãi ngu ngơ
Tình không hẹn còn nói chi chờ đợi
Mộng chưa tàn ngày tháng nhớ chơi vơi
Đường chân trời ta đi không đích đến
Hai tay không tình nặng mối hành trang
Ngày nắng lên đêm vàng rơi nguyệt hạ
Trên đường trần chưa thôi bước bôn ba
Em hao hớt nụ cười lay nắng ửng
Tình chưa hề tình cứ mãi rưng rưng
Đường đời dài đã có lúc vô tình
Ta dửng dưng như thiểu năng tri giác
Hoa đã tàn hương tan và nhụy nát
Cánh hoa rơi phơi xác lót đường mơ
Bàn chân ta bước qua nghe tiếng thở
Lời thì thầm, lời thương nhớ tình ơi!
Thuyền lênh đênh con nước trôi viễn xứ
Chưa tạ từ đâu thể hẹn trùng lai
Đường chân trời hài pha lê lấp lánh
Một đêm nào em cài giữa thinh không.
Ất Lăng thành, 0424
ĐEM LÒNG YÊU BẤT TẬN
Như là kẻ tự kỷ ám thị
Tay du tử lỡ vận si tình
Mắt biếc má đào lung linh trong tâm tưởng
Tháng ngày tràn ngập mộng yêu thương
Tinh thần khắc kỷ
Đói không lo nhưng không thể thiếu thẩm mỹ
Yêu cái đẹp đến độ cuồng mê tâm trí
Một cánh hoa rơi
Một nụ cười
Vớt làn hương cuối mùa
Đủ để thấy đời bay bổng
Má hồng chân dài
Quên tháng ngày lưu lạc cõi người ta
Sống thiếu cái đẹp tồi tệ hơn cái chết
Địa ngục nở hoa hơn thiên đàng vô cảm
Cõi vô thường cái đẹp chất ngất vô biên
Tay du tử tôn thờ duy mỹ
Cái đẹp sanh và hủy diệt trong từng phút giây
Nụ hôn ngất ngây
Cuộc làm tình nồng cháy
Như lửa bốc cao rồi sớm lụi tàn
Có hề gì
Hồn vẫn mang mang
Cái đẹp mong manh dễ vỡ như pha lê lấp lánh
Nâng niu bằng tất cả tình này
Miệt mài trên đường đời tìm cái đẹp
Có đôi khi bọt nước biển khơi
Cầu vồng vắt qua bầu trời
Cánh chim trắng giưa không gian vô tận
Đời nối tiếp đời vẫn mãi thanh tân
Bản trường ca
Bài sonnet
Tiềng lòng ai hòa điệu cung đàn
Sắc màu trên canvas
Dòng thời gian vô thủy vô chung
Đời hạn hữu đem lòng yêu bất tận
Ất Lăng thành, 0524