HỌ ĐẶNG NHÀ TÔI
[Nhân đọc bà em Hoài Hương người họ Đặng]
÷÷÷÷÷
Tất nhiên là tôi yêu quý nhất
Tự hào nhất
Tin cậy nhất
Và nghĩ suy nhiều nhất
Chim có tổ
Người có tông
Sông có nguồn có cội
Làm người, tôi nghĩ, ai cũng vậy thôi...
Từ bé tí đã được nghe bố thủ thỉ hằng đêm
Giữa giấc ngủ chập chờn đêm mùa hạ oi nồng đêm mùa đông rét cóng
Bố nói bằng giọng rất trầm
Quê nhà mình phía bên kia sông Hồng
Làng Khúc Thủy Thanh Oai Hà Đông
Tổ tiên hằng dạy
Đàn ông họ Đặng ngẩng cao đầu mà sống
Trong triều làm tôi trung
Ngoài nội làm lương dân
Sống tử tế chết hóa thần
Đàn bà họ Đặng đảm đang tảo tần
Nghèo quyết không hèn
Giàu không được vênh vang
Nước Nam ai người mang họ Đặng
Đều là anh em
Chung tiên tổ
Cùng gốc nguồn...
Tôi mang trong trí trong lòng lời của bố
Thủ thỉ cùng con mỗi khi có thể
Họ Đặng nhà mình là như thế...
Cũng như triệu triệu người, tôi có khi thiên vị
Gặp ai cũng hỏi họ gì
Mừng ra mặt khi biết người họ Đặng
Cứ như có một sợi dây mơ hồ vô hình vô ảnh
Giăng mắc
Vấn vít
Nối liền
Người bà con thân thương
Mộng mơ cổ tích
Tôi sững sờ khi gặp đâu đó tin đưa một người họ Đặng qua đời
Cúi đầu tôi niệm Phật và có khi cầu Chúa
Tôi tin linh hồn người quá cố sẽ bay lên
Miền mây trắng
Nước Chúa bình yên...
Mỗi khi nghe tin ai đó người họ Đặng mắc vòng lao lí vì tham lam lầy là ích kỉ
Xót lòng và thầm mong những người bà con tôi chưa một lần gặp mặt đừng mắc tội hại người...
Họ Đặng của tôi!
Từ Bắc vào Nam nơi nào cũng có
"Đặng tộc linh từ"
Khói trầm lặng lẽ
Bền bỉ cùng nắng mưa....
HOA CỨ NỞ TRƯỚC SÂN NHÀ CỦA MẸ
[Nhà Mẹ của chúng tôi ở sâu trong ngõ...]
~~~~~
Ngôi nhà cũ cha mẹ làm từ rất lâu rồi. Ngày ấy...
Chúng con chưa ra đời
Cha mẹ dời quê cha đất tổ
Nơi đây đất cằn sỏi đá
Ngôi nhà dựng bên một quả đồi
Giữa ngăn ngắt xanh cây
Mít chè tươi tốt
Trước sân nhà cha mẹ để trồng hoa
Vài khóm hồng, gốc tường vi
Lấm tấm hoa ngâu
Âm thầm nở muộn
Chúng con ra đời
Miên man những năm cùng khốn
Miếng ăn khuya sớm nhọc nhằn
Những trái mít thảo thơm giữa trập trùng đói khát
Trước sân nhà hoa vẫn nở rưng rưng
Hoa cứ nở
Hoa ơi cứ nở
Trước sân nhà của mẹ đã mấy chục năm
Từ những ngày xa xưa ấy
Từ khi chúng con còn bé dại
Từ khi nước mắt mẹ chảy ngược vào lòng
Từ khi cha bỏ ra đi về miền mây trắng
Hoa vẫn nở theo mùa theo tháng
Hoa thủy chung như người
Trải cay đắng
Trải dập vùi
Mùa xuân vẫn rạng ngời
Hoa cứ nở
Trước sân nhà của mẹ...
Những rộng dài sông bể
Những trập trùng non cao
Những sách vạn quyển đọc nát
Nhiều khi hóa thành chuyện tầm phào
Khi một mình ta lặng nhìn hoa nở
Trước sân nhà của mẹ....
BÀI HÁT VỀ NGÔI NHÀ CỦA CHÚNG TÔI
(Tặng tất cả....)
~~~~~
Giữa chập chờn thức ngủ
Bỗng giật mình
Câu hỏi vu vơ
Tưởng chừng quá đỗi vu vơ
Tại sao ta sẵn sàng véo von ca hát
Về những vinh quang vĩ đại hoành tráng đẩu đâu
Mà không phải là ngôi nhà của chính mình?
Vu vơ câu hỏi
Muôn thưở
Hình như
Chẳng mấy ai trả lời
Ngôi nhà...
Chúng tôi làm nên từ chắt chiu tằn tiện
Từ những nhọc nhằn mà người đời mỉa mai gọi là bán cháo phổi quanh năm
Từ dãi dầu mưa nắng ban ngày
Từ chong mắt thâu đêm đọc viết chấm bài
Từ những lo toan vụn vặt
Từ những nổi khùng từ những cáu gắt
Có cớ và vô cớ chẳng ít lần
Nhớ lại còn rơi nước mắt...
Ngôi nhà nhỏ
Nơi con của chúng tôi đã lớn lên
Tụi nhóc hình như cũng thấm thía tất cả
Những vui buồn
Những sướng khổ
Thậm chí những đớn đau ê chề của kiếp nhân sinh
Tụi nhóc lớn lên
Chúng lại có những ngôi nhà riêng
Có thể đẹp hơn
Cầu giời không phải nhọc nhằn
Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi
Tôi có thể nhắm mắt đi mà không sợ vấp
Rất nhiều cuốn sách cũ có thể bỏ đi
Những đồ dùng cũ cũng có thể
Nhưng không hiểu sao chúng tôi không nỡ
Đồ vật trong nhà hình như cũng có linh hồn
Không dễ gì vứt bỏ...
Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi
Có bao nhiêu trò đến đây đọc sách?
Không thể nhớ
Một vài trò chúng tôi xem như con
Ra trường
Đôi khi ghé thăm...
Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi
Một phần cuộc đời
Một phần máu thịt
Xứng đáng được ngợi ca
Như chim có tổ
Như cây có đất trồng
Như đám mây có thung sâu trú ngụ
Ngôi nhà nhỏ của chúng tôi
Sao lại không viết một bài ca về nó?