NÓI LỐI:
Mùa xuân nầy tôi về thăm xứ biển,
Vàm Láng bây giờ có khác ngày xưa
Nỗi nhớ dài theo nắng nhặt mưa thưa
Bài Lý con sáo Gò Công miên man gợi nhớ...
LÝ CON SÁO GÒ CÔNG:
1) Ở... ở...
Quê mình đẹp lắm mà Gò Công ớ nầy thuỷ chung...Ớ ơ...
Qua bao mưa dầm nắng dãi... Ở... ở...
Vẫn nồng vẫn nồng tình quê
Cái Lý Song mã cái lý Tình tang
Yêu quê mình, người Gò Công yêu đất Gò Công...
2) Ở... ở...
Quê mình đẹp lắm biển trời bao la hỡi Gò Công ơi Ớ ơ...
Sóng xa sóng còn nhớ mãi...Ở... ở...
Huống gì huống gì lòng ta
Cái Lý Song mã cái lý Xàng xê
Mai ta về, về thăm quê biển những ngày xuân...
(Láy)
Mai ta về, về thăm quê biển những ngày xuân...
VỌNG CỔ:
Từ giã quê hương miền biển mặn, lâu lắm chưa được về thăm lại Gò Công thăm ruộng muối năm xưa, thăm giàn đáy...
1) ...song cầu... Giữa trùng dương bao ngọn sóng bạc đầu...Người bạn đáy bây giờ chắc già hơn thuở trước, nước biển muối lòng nên mái tóc chớm hoa râm(-) Ơi! Cửa mở sông Tiền về với biển Đông, theo lạch biển lòng sông chắt chiu từng mẻ lưới. Làm sao quên những chuyến ra khơi, dưới ánh nắng xuân nghe ấm nồng hương biển (-)
2) Sâu lắng đâu đây tiếng gió gào mùa chướng động, hay tiếng gió Nam kha êm ả gọi tên mình... Mây nước quê hương trong mơ ước thanh bình... Thèm một chút ngã lưng lên chòi lá, bên bếp lửa đỏ hồng nướng con tôm tích gạch son(-). Một cốc rượu ấm lòng nhấm nháp vị thơm ngon, đĩa mực tươi đậm đà hương muối biển. Hãy lặng ngắm một lần biển trời quê mẹ, trong cánh sóng bạt đầu đã ấp ủ dáng bình minh (-)
NÓI LỐI:
Ta chợt nghe thèm cơn sóng biển
Vỗ mạn tàu đêm lay lắc ánh sao say
Kéo túi đục đầy, mặt nám tay chai
Ủ mặn giọt mồ hôi chảy về qua lạch biển...
VỌNG CỔ:
Đâu phải mùa xuân nầy trở về đây tôi mới thèm nghe cơn sóng biển, mà nỗi nhớ niềm thương đã từ lâu lưu luyến bước...
5) ...sông hồ... Nhớ biển thương quê mình giữ vẹn câu thề... Có những đêm hành quân qua rừng vắng, sương thắm lạnh vai mình ngỡ sóng vỗ trên vai (-) Một ánh sao bay qua góc rừng sâu thẳm, chợt nhớ dưới khoang thuyền ngôi sao nhỏ lắc lư. Những chấm sáng lân tinh trong góc rừng lặng lẽ, ngỡ trăng biển vừa soi lấp lánh trăng đầy (-)
6) Mặn nước mặn đời đôi tay thêm dẻo, quẹt mồ hôi nghe mắt xé cay (-) Một mẩu thuốc chia hai dưới trời xuân lành lạnh, bên người bạn đáy nghèo tâm sự suốt đêm thâu. Với biển với trời nâng buồng tim rộng rãi, giữa sóng gió ngàn trùng nỗi nhớ chợt mênh mông. Khi túi đục căng phồng ta kéo cả mặt trời lên, ủ lửa vào tim mà thương biển quê mình...
Xuân nầy về xứ biển Gò Công
Tôi mang theo cả nỗi lòng mến thương.
Dẫu đi trăm hướng ngàn phương
Vẫn thương người bạn đáy, với đời thường biển quê...