MỒ CÔI
Em ngồi bên hũ tro tàn
Tuổi mầm đã héo theo làn khói bay
Khan khao tiếng khóc đêm ngày
Mòn hơi gọi mẹ ngóng hoài tiếng cha
Chân em mềm mại búp hoa
Rồi đây vạn dặm đường xa một mình
Trần đời bao nỗi điêu linh
Một thân côi cút lênh đênh cõi người
Thương em nước mắt tuôn rơi
Biết sao bù đắp cho đời em vui
Dỗ em tiếng hát lưng trời
Xin cho em được gặp người thiện tâm
THƯ VIẾT TAY TỪ " VÙNG XANH"
Chỉ cách một con đường
Mà xa như muôn dặm
Chỉ cách một rào chắn
Mà thương nhớ mông mênh
Phố phủ xanh hy vọng
Ngõ đợi người thênh thang
Hơn một trăm ngày lặng
Mưa đong sầu miên man
Bên kia đường hoa đỏ
Bừng nở nhói tim người
Ngóng qua vùng phong tỏa
Mà lòng buồn khôn nguôi
Trời tháng bảy mưa ngâu
Gối đầu lên nỗi nhớ
Chờ mai sang mùa cưới
Rót tràn rượu giao bôi
Cách một con đường thôi
Mà gian nan trắc trở
Cách một từ "xanh" thôi
Mà vời vợi phương trời
(NOXH Nam Long Cần Thơ)
DI CHỨNG
Bao mất mát đau thương còn run rẩy
Làm sao nguôi để bước nhẹ qua ngày
Bầy hạc giấy bay lên thành khói trắng
Đi tìm người thiên cổ giữa ngàn mây.
Trái tim bỗng một ngày như ngưng nhịp
Tưởng chừng cơn lũ lớn vụt tràn qua
Níu ánh mắt để nương hơi thở lại
Tình yêu ơi! Ta sợ phải lìa xa.
Tia máu ấm ngập ngừng câu thơ mới
Nhớ nhớ quên quên nhòa nhạt sương mù
Tay rời rã vin cành hoa thu biếc
Màu bình yên dịu bớt nỗi chênh vênh.
Đừng rời xa hỡi cuộc đời độ lượng
Hãy cho tôi ngồi bên cạnh yêu thương
Xin cho tôi dăm giây phút thiên đường
Để yêu hết một cuộc tình duy nhất
Nhớ về những ngày dịch bệnh nguy nan khốn khó
Sài Gòn- Cần Thơ
VN, ngày tưởng niệm nạn nhân Covid-19, 19/11/2023