Nhớ mùi bếp mẹ
ly cà phê muối thơm lựng
không đủ che giấu
mùi đắng và ngọt của khổ qua dồn thịt
lan tỏa bếp
ngày chủ nhật chôn chân
nhìn mưa lướt thướt
ngó bong bóng nước chen chúc liêu xiêu ̶ ̶ ̶
vội đến vội tan trên mặt đường
ký ức tung hê bên bờ kè
lúc biến lúc hiện
từ cửa kính cao tầng nhìn xuống
phía dưới là biên niên sử
dày đặc hình nhân
biển mặn máu và nước mắt đẫm trong hơi thở
gần năm mươi năm trầm mình trong cơn mưa dông
những trang đời lần lượt gấp lại
xô dạt vào quên lãng quạnh hiu
mất hút như mùi khoảng không ấm nồng bếp xưa của má.
Vẫn râm ran
âm thanh lúc rõ lúc không
và rồi nhòe đi ̶ ̶ ̶ nhạt nhòa lẩn khuất
theo từng chuỗi tiếng vang chát chúa
của những mảng kim khí va chạm cọ xát
·
không không không ̶ ̶ ̶ đó là tiếng ve
sầu như ve ve ve
rủ rỉ ve ve ve
thao thức ve ve ve
khắc khoải ve ve ve
đau nhức ve ve ve
sướt mướt ve ve ve
thấm thía ve ve ve
nhàm chán ve ve ve
ám thị ve ve ve
·
đâu đây mùa hè tự kỷ vẫn còn vương vấn
dù nơi này ngày đã chớm vào thu.