Hồn ta, chú cá vàng tội nghiệp
em là chim bói cá vô tâm
em gắp hồn tôi mùa lá rụng
mặt hồ xao động vòng tâm loang
về nghe trong gió lời chánh niệm
lần bước đi về cõi thiên thu
về nghe tinh thể chiều vô lượng
nhớ tiếng chuông chùa cố quận xưa
một mai ai đó còn chút nghĩa
tình đã lìa cành còn vương thương
sương đọng lá xanh đêm mấy khúc
bước nhẹ ra vườn rũ bụi mê
ngỡ lạc thiên thai hồn Lưu Nguyễn
ta về quán trọ chờ lai sinh
nắng xuống chiều lên đêm tuyệt tận
cuộn mình hư ảo thực hay mơ
Trang Chu thuở ấy phân thân lạ
đêm giữa đời thường mộng cố nhân
ngày xưa tình đầu lưu luyến mãi
tình cuối sao đành vội chóng quên
lối xưa thu thảo hồn thơ dại*
nghìn trùng khơi lạnh hồn ngu ngơ
em gắp hồn tôi mùa lá rụng
ta về toan tính ngã vô ưu
thời gian không tím... màu xanh ngắt
chiếc lá cuối cùng rơi nhẹ tênh
giá lạnh đông ngâu mùa trở giấc
mặt hồ đời trở lại ngày xưa
cá vàng một thuở hồn phiêu dạt
chim lộng trời xanh đã sang sông
*Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo/ Nền cũ lâu đài bóng tịch dương (trong bài thơ Thăng Long hoài cổ, Bà huyện Thanh Quan)
Stanton Nov. 15th, 2024 (2:29 khuya lạnh)