Âm vọng
những thân ái một thời
giờ đây ly tán
thân thế mất biệt không vết tích
như thể tan vào hư không
hôm nay chạm mặt cái bóng vô cảm ̶ ̶ ̶
ngẩn ngơ lang bạt trên cánh đồng cháy
không hề ngoái cổ khi nghe xướng tên
hỏi mi có nhớ mùi cỏ dại
héo úa vàng võ dưới nắng hạn chói chan
có nhớ những chiều nhìn mây trời vung vãi
nỗi buồn vô định vây phủ tháng ngày tới tuổi
tâm tư lấp lửng trôi nổi trong tách cà phê
mi bước qua những ngõ ngách xó xỉnh tối đen
đi tìm ánh trăng cuối đường
tìm tiếng khóc giục giã đâu đó trong xóm nhỏ
tìm bức bích họa ám khói trong giấc mơ
tìm giấc mơ ngỡ là tiền kiếp
mà nghi ngại tiền kiếp nào có thật
mi đã từng ngồi trên than hồng
nhấp nhổm ngó đàn muỗi đói
ham muốn chập chờn đánh lận
giả dụ mi chỉ là âm vọng là phản ảnh của hôm qua
giả dụ hôm nay mặt trời đi vắng
một ngày trôi qua không còn gì đáng nghĩ suy
trong lù mù của chốn mênh mang
trí tuệ cán dẹp như con khô mực
nằm ngồi hiến máu cho muỗi
mi vẫn không đắn đo sau nhiều lần dại dột
không một lời giải thích phân trần ̶ ̶ ̶
có đáng?
đã đủ chưa?
Vô đề
rõ ràng là bài thơ vô đề
vô tâm
vô tứ
vô diện mạo
nhưng không vô tình
chỉ một dấu !
một dấu ! trên trang giấy trắng vô cùng tận
ngộ ̶ ̶ ̶ đã ngộ
như ngộ nhận
như ngộ độc
trước khi ngộ không
trưa chủ nhật ngày hạ chí bắc bán cầu
miễn cưỡng ra khỏi vườn đào
không ngoái đầu nhìn lại
vết đời lầm lũi phía sau.
Hình minh họa: Untitled (Vô đề), Taro Yamamoto (1919-1994); nguồn: wikiart.org https://www.wikiart.org/en/taro-yamamoto/untitled-abstract