giọt kỷ niệm rụng từ trời
đọng trên lá
rơi xuống vũng nước đen
kêu bõm
thật ngắn như bước ai âm thầm
đi ngang khu vườn
mùa đông chớm lạnh
tường lá phong thật đỏ
màu khêu gợi
rồi một thoáng trời xanh
xa gần hình ảnh rủ nhau về
ngồi dưới hiên
mở cửa tâm hồn
nhấm chút rượu mênh mang sông núi
đất ẩm chân mềm vụng dại
cảm tạ thiên nhiên và nụ cười tình
áo nhẹ mấy lần vén hở
run tay vài chữ bài thơ
có con sâu nhỏ nằm im dưới đá
nắng chiều quái gở
bóng thiền sư gió chướng sang mùa
lòng hẹn nhau
không định trước
đi qua rừng trúc trong mơ tưởng
rồi xuống núi mỉm cười như trẻ thơ…