mùa sau anh về cây thay lá quá
qua sông rồi nắng dạt ở vai nghiêng
cầu đưa đẩy một giọng hò xuôi ngược
ai lỡ đời cầm ngọn nến thắp lên
một bữa nọ trăng cũng gần gãy gục
lên trời cao anh ngóng ở cửa thành
tám hướng đó còn hướng mô để gọi
em về mau lưu thủy lạc chân ghềnh
tơ liễu cũng lụy hoài bên cửa hữu
tới cửa ngăn vẫy ngọn tóc sang mùa
mưa lâm thâm buổi chiều hoang mây dại
đường còn dài tay níu gọi ai đưa
em làm tiên lên hoàng cung ngóng gió
mấy trăm năm thiên cổ cũng hao gầy
ai biết rõ sen mùa sau sẽ nở
cho nhụy đào hé lộ giữa đôi tay
một mùa nữa anh về cây thay lá
xanh sắc trời xanh sắc lụa xanh em
bên ngai vàng em bay như rồng phượng
huế trầm mình thành cổ tích không tên.
2000