NHAN SẮC
Nhan sắc
Thường là do trời ban cho
Người đàn bà coi như báu vật
Họ thường tiêu xài nhan sắc của mình
tuỳ theo mỗi số phận.
Nhan sắc em là giấc ngủ nồng của con
Là sự tảo tần đêm mưa chờ chồng
Là sớm khuya thân cò lặn lội
Một đời dầm dãi gió sương
Nhan sắc em chín lịm vào trong
Như quả ngọt đồng làng
Như tầng tầng câu thơ đa nghĩa
Mơ hồ một cõi mênh mang
Em đâu phải hồng nhan
Mà trời trao phận bạc ?
Thơ tôi không làm thêm nhan sắc
Em cứ lặng thầm mà chín vào trong.
Trời không cho, đời không ban
Em làm nên nhan sắc riêng mình...
HẠNH PHÚC LẶNG LẼ
1.
Đã lâu, người đàn bà sống lặng lẽ trong ngôi nhà hạnh phúc chật chội của mình .
Lặng lẽ cam chịu như là số phận.
Từng đêm vầng trăng ngoài ô cửa nhỏ kia không sẻ chia hết những u hoài trong đôi mắt thiếu phụ.Có điều gì thẳm sâu, ẩn ức, nuối tiếc khôn nguôi.Tâm hồn thì ngào ngạt hương thơm, bồng bềnh nắng thu, nhỏ nhẹ tiếng dương cầm. Mà đơn lẻ một mình giữa bốn bề hoang vắng, thiếu tri âm.
Lặng lẽ vui rồi lâu ngày lại buồn.Lặng lẽ quên, lâu ngày vẫn nhớ.Lặng lẽ làm hết mọi điều để lấp đầy nỗi trống vắng mà sao vầng trăng cứ đi ngang qua ô cửa lạnh lùng. Ít ai biết bên ngoài sự tĩnh lặng là nỗi lòng của những ngọn sóng, của những cơn khát xô bờ. Biển thì mênh mông, đất trời cao rộng. Khát vọng những cánh buồm.Tâm hồn đầy gió lộng. Lặng lẽ đêm hoang vu. Lặng lẽ ngày mong đợi. Một mình.
Ít ai biết người đàn bà luôn nhớ về những hoài niệm, một thời đã xa với bao ký ức tuổi thơ như một giấc mơ đẹp, để quên đi nỗi bơ vơ lặng thầm ẩn sâu trong lòng. Cứ tưởng rồi thời gian sẽ qua, sự bù trừ ở đời sẽ lấp dần những trống vắng. Mà điều ấy lại không giản đơn như vậy. Cuộc đời này đã bày ra những bi kịch, và so le của những số phận đều có ý nghĩa của nó. Có người đàn bà hạnh phúc nào không qua khổ hạnh. Cái đẹp thường không đi cùng với sự suôn sẻ. Có phải vì thế mà sự cam chịu lâu ngày trở nên đức hạnh?
2.
Sự cam chịu của dòng sông mùa lũ
Bao gầm thét rạn vỡ !
Khi tất cả đi qua, dọc bờ sông phải xói mòn để giữ gìn vẻ đẹp của dòng sông.Mất mát là để tồn tại theo cách của mình, để được là mình. Ít ai hiểu nỗi lòng ấy.Cả người đàn ông mà em mong đợi cũng không thể hiểu hết bên trong cái vỏ lung linh ấm áp kia có chứa nổi tâm hồn mình. Hay cũng như em, hạnh phúc đều là những tạm bợ giữa cõi đời này. Lấy cái dịu ngọt mơ hồ mà nâng niu ; lấy cái cảm thấy mà tô thành tranh vẽ. Có khi tôi đã vẽ cả những bất hạnh trở thành niềm vui, mà mình không he hay biết. Cũng lẽ thường thôi, có bao nhiêu người đến cuối cuộc đời vẫn chưa nhận ra nổi chân dung hạnh phúc riêng mình.
Cuộc đời dễ gì có sự hoàn thiện.
Hạnh phúc cho những ai đi tìm cho ra một nửa của mình. Một nửa thế giới. Âm dương. Ánh trăng, Mặt trời, Trái đẩt. Tôi tin vào một nửa của kiếp trước, và một nửa của kiếp sau. Tin vào cái đẹp. Đó là sự kỳ diệu mà tôi đã gặp. Người ta có thể mãi mãi xa lạ dẫu sống trọn kiếp, nhưng chúng ta là khoảnh khắc mà vô tận. Tiền kiếp là chuyện tâm linh, cứ tin như thế. Cõi đời này rồi cũng phù du thôi. Chỉ là thoáng chốc !
Lặng lẽ nhận ra mình, nhận ra một nửa của mình như là một bù đắp cho bất hạnh. Không biết rồi tâm hồn tôi có chật chội như căn nhà hạnh phúc của em không ? Hay như vầng trăng kia dửng dưng đi qua ô cửa lạnh lùng.