I
Đã khép lại rồi cánh cửa nối về phía Tây (*)
Ngoài ấy là dòng Hương thao thiết chảy
Ôi bức tường này, bức tường bên kia, bức tường trước mặt
Làm sao mà cao vời vợi thế?
II
Dưới lòng đất bên kia có một người đang yên nghỉ
Người đó từng là đấng quyền năng bậc nhất
Đã từng cùng một chữ "Khiêm" dạo chơi
Từng làm cho gió ở biệt cung này cũng reo lên vì vui sướng
Đã từng làm cho muôn loài ngã rạp dưới chân người
Và từng đêm, nơi đây rung lên những vũ khúc trình tấu
Cho người được quên đi những mềm yếu trong đời
Sao người không dạo chơi thêm vài mùa xuân nữa
Cho em được nở hoa một lần trong đời
Nở riết róng như loài sen người cho trồng khắp các lạch hồ...
III
Y, Trì, Tùng, Dụng
Khi người đi xa, chỉ còn chúng em với biệt cung vĩnh cữu
Khỏang trời của em là những đám mây lang thang qua ô cửa tò vò
Kéo theo mùa xuân vô nghĩa của em đi
Ôi những bức tường này, bức tường kia, bức tường trước mặt
Sao mà ngày một cao lên thế!
IV
Những nhức nhối xuân thì dần tắt lịm
Và có một loài trinh nữ hòang cung
Từ đó ra đời...
23.11.2005
(*) Trong lăng vua Tự Đức có một biệt cung. Nguyên đó là khu Y, Trì, Tùng, Dụng dành cho các cung nữ đi theo hầu vua ở mỗi khi vua lên lăng chơi. Khi vua băng hà, các cung nữ này được đưa lên ở biệt lập tại đây. Người ta xây bít cửa phía Tây lại và xây tường cao lên, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Và những cung nữ đã sống biệt lập tại đây cho đến khi qua đời...