Ủng hộ VCV
Số tác phẩm
28.861 tác phẩm
2.760 tác giả
651
123.242.118
 
Thấp thoáng Trương chi
Nguyễn Văn Ninh

Phía Đông thành phố, có người đàn ông nổi tiếng với giọng hát rất hay, ông giàu có, sống độc thân, người dong dỏng cao, gương mặt phảng phất nét thư sinh, quyến rũ. Có rất nhiều người con gái mê giọng hát và đã đến với ông. Nhưng chỉ qua một đêm rồi lặng lẽ ra đi trong câm lặng, trong cô đơn. Một nỗi cô đơn không nói thành lời.

Người ta thêu dệt khá nhiều truyện về đời tư của người đàn ông đó. Không biết đâu là hư, là thật. Dưới đây cũng chỉ là một câu chuyện về ông ta.

***

Bãi đào đã, hầm hố nhấp nhô, lởm chởm kế tiếp nhau như một bãi chiến trường, thân cây đào mất gốc đổ ngỗn ngang để lộ ra một khoảng sáng. Lá cây tươi dập vùi trộn lẫn với đất và nước bay lên một mùi hăng hắc, lâu ngày bốc thối. Những ngày đầu các băng làm đá dẫn quân vào đây, cây che rợp đất, rừng vẫn còn nguyên. Sự tàn phá, làm cho cây và đất cùng chung số phận.

Ở bãi này chưa có thằng nào nổi lên làm trùm đại ca. Tất cả các băng đều kiềng nhau. Từ ngày lập bãi, mới có vài băng trừ khử nhau do hiềm khích hoặc do tranh chấp thổ đào... Băng nào mạnh hơn ở lại, băng nào yếu thì trốn luôn. Cũng có vài trận phục thù dã man, không biết bọn chúng chết hay sống nhưng đều bỏ đi.

Long đại bàng. Hắn là một gã đàn ông xác thịt, chỉ thuộc dạng thường thường bậc trung trong bãi này. Trong băng của hắn, có năm thằng thì bốn là Long: Tư Long, Hắc Long, Long lì, Bẩy Sầu và hắn.

Ngoài những lúc đào đá cùng đồng bọn, đêm về hắn thường suy nghĩ miên man, mấy thằng cùng băng, cho rằng hắn đang yêu một con điếm trong bãi. Con điếm ấy hắn không bảo vệ được vì bị nhiều thằng lôi ra tẩn, nên hắn buồn, đồng bọn định ra tay giúp hắn nhưng bọn chúng nghĩ một con điếm già cũng không xứng đáng được bảo vệ, mà tình yêu là cái quái gì. Thằng Long còn trẻ hắn phải yêu con khác trẻ hơn. Đời giang hồ không phải là đời bỏ đi, vẫn khát khao hạnh phúc, một mái nhà, con cái, bàn thờ tổ tiên. Mà điều đấy không thể xây dựng trên thân xác một con điếm già được, nó giỏi làm tình, chiều chuộng điêu luyện đến đâu thì cũng chỉ là đoạn kết của cái máy rút tiền tự động cũ kỹ, mòn vẹt. Con điếm này cũng có tình cảm với thằng Long, chiều nào đào hầm, đào lò xong thằng Long tìm đoạn suối vắng tắm khoả thân, con điếm theo hắn và đứng nhìn hắn. Mấy hôm nay con điếm già đi đâu mất tăm mất dạng khiến thằng Long buồn. Bọn nó không ngờ một thằng lì như nó mà nhiều lúc cũng có những xáo trộn buồn cười.

- Tao chờ nó!

Long đại bàng với lý lịch trích ngang là thằng cướp giật, thằng hãm hiếp phụ nữ và là thằng giết người, nó chạy hết các bài đá Lục Yên, Quỳ Châu và bây giờ là bãi đá Trường Xuân, Đắc Nông. Hắn không lạ gì các bãi vàng, bãi đá, không lạ gì các cánh rừng từ Trường Cà xa xôi, đến Pờ Ầu chon von khắc khoải.... Có lúc hắn cũng định chạy qua cửa khẩu Lao Bảo, qua đất Lào sang Thái Lan, rửa đi quá khứ tội lỗi, sống như một người lương thiện. Nhưng rồi hắn không đi nổi, vì hắn rất muốn ở lại mảnh đất này, mảnh đất mà chiến tranh trôi qua, đàn bà làm điếm, đàn ông cày ruộng, hết lên rừng lại xuống biển, cũng chỉ đi chặt củi đốt than mò cua bắt ốc... Hắn không muốn đi vì một lý do khác. Hắn muốn ở lại đây để một ngày nào đó, hắn sẽ cải dạng và về quê thắp hương cho bố cho mẹ, cho ông bà hắn... Hắn chỉ muốn một lần được đứng trước bàn thờ tạ lỗi với tổ tiên rồi sống chết hay tù tội cũng được, nhưng rồi hắn sợ lắm. Sợ chưa về đến làng đã bị bọ bắt, bị nhốt vào trong nhà đá lạnh lẽo, rồi qua một vài phiên toà sử tội. Họ đưa ra ngoài cánh đồng và bắn. Thế là hết. Nghĩ đến đó mắt hắn tối sầm, chân tay rụng rời. Mấy ngày nay hắn buồn vì một nhẽ, hắn nhờ con đĩ già về làng xem xét tình hình, thắp hương cho ông bà tổ tiên, không biết thế nào, đi lâu rồi mà chưa trở lại. Hay là thị đã bị bắt, bị tra khảo, rồi thị khai hắn đang ở đây, nghĩ tới đó hắn hoa mắt chóng mặt và rồi tắc lưỡi. Kệ!

Băng của hắn lâu nay làm chỉ đủ tiêu xài, chưa được đậm, nên chưa có thằng nào bộc lộ. Cũng không có thằng nào làm đại ca. Nói chung là "bình đẳng". Hôm nay, bọn nó ra ngoài bán đá. Mình hắn ở lại trông lán. Nằm buồn hắn nghêu ngao hát: “Cuộc đời em bao giông tố. Tuổi mười lăm đã bước vô giang hồ. .Xách giao theo băng đại bàng, xách giao giết con người ta”.. . Bài hát giang hồ, sặc tanh mùi máu. Giọng nửa rượu, nửa dao búa âm âm, khàn khàn, ghê rợn!

 Hát một lúc chán miệng hắn dậy châm thuốc hút nhả khói lên trời.

Giữa đám khói vần vũ, ánh trăng chênh chếch soi vào bộ ngực của hắn. Bộ ngực đồ sộ săm hình một con đại bàng cắp một thiếu nữ đang giãy giụa trong tuyệt vọng. Đó cũng là ước mơ của hắn. Từ ngày rời quê hương ra đi giang hồ. Hắn luôn ước ao chiếm được đàn bà phải trong đau khổ phục tùng. Hình ảnh con đại bàng còn tượng trưng cho sức mạnh của hắn: Tự do vẫy vùng". Hắn tự do ư? Nhiều lúc hắn tự hỏi như thế? Rồi tự trả lời: "Hắn tự do!" Không tự do thì giờ này hắn đang ngồi tù. Hắn mò vào đây cũng do bên ngoài họ dán ảnh truy nã.

Từ ngày trưởng thành, thân xác gắn liền với đĩ điếm, chuỗi ngày qua đi mong manh, tội lỗi nhiều thêm. Tội lỗi trơ ra lì lợm và thường xuyên khiến hắn không muốn nhớ. Nhưng ký ức ban đầu thì hắn lại không thể quên.

Ngày đó hắn mới ngoài hai mươi. Hắn cùng với đồng bọn lên rừng xẻ gỗ. Đồng bọn toàn những thằng chưa quen đi rừng, lại gặp giữa mùa mưa sốt lan tràn, bỏ về hết. Mình hắn ở lại. Đêm đó cũng như đêm nay, trong một cái lán giữa rừng, một con đàn bà cùng làng với hắn lên đây đi bán thuốc Tây giả. Ả lừa đảo khắp nơi. Ả đã bỏ làng đi từ lâu, trở thành gái làm tiền. Ế khách nên ả xoay sang nghề này. Hắn và ả đã gặp nhau mấy lần. Lần đầu. Hắn ngờ nghệch, lúng túng. Nhưng "lần sau"... "lần sau" nữa trở nên quen. Ả hơn hắn mấy tuổi. Hắn rủ ả ở lại lán. Hai đứa bên nhau, khêu gợi, vờn nhau, mơn trớn nhau. Đêm đó trăng sáng. Trăng như lòng đỏ trứng gà bồng bênh trong bát nước, như đầu thỏi son cương toả lăn đều chờm chợm trên làn môi thiếu nữ. Sáng trăng làm chồn bước kẻ chinh chiến, xốn xang tâm hồn nhà thơ ... Còn hắn? Trăng không là gì cả. Nhưng trăng càng tròn, hắn càng đầy dục vọng, dục vọng căng tràn rỉ nước đùng đục như sữa đậu nành tưới lên ngọn cỏ đọng lại thành màng mỏng khô bong cong như bánh đa nem. Đêm nay, hai chân ả quắp ngang eo hắn, cơ thể ả rướn cong, như nhịp hát ả đào ứ hự, hả hơi, nhanh dần đều phầm phập, âm thanh phát ra như mụ nhà quê giặt áo bên bến sông quê, nhộn nhịp âm ba. Mụ cứ vỗ mạnh vào quần vào áo bốp bốp cho nước bắn ra. Vắt kiệ!.. Hắn nằm như vậy đến khi cơ thể trùng xuống, dây chằng bụng giãn ra, cơ thể hả hơi xẹp lép dưới trăng. Hắn ngắm nhìn miệng ả, không hiểu miệng ả sinh ra để khao khát, để thèm thuồng, để vuốt ve, để khởi động; ả dùng bờ môi ấy chinh phục hắn ở dậu cúc tần trong xóm quê. Hắn đã đứng chết lặng như cây ngô nhìn bắp ngô trong lòng bàn taycủa người đàn bà bóc tách những vỏ lụa xoa hạt căng tràn, cảm giác dư ba thôi miên hắn theo suốt những tháng năm.

Hắn cũng được nghe ả kể về những mối quan hệ xác thịt với những người đàn ông trong làng. Cũng chỉ để lấy thúng ngô, rổ khoai, vài ống gạo. Ả kể xong rồi nhăn mặt nhận xét: bẩn! Sao cái làng này đàn ông... xấu, chỉ có Long thôi. Long là báu vật của làng! Ả nói vậy và với hắn ả không lấy gì, nhiều lần đi đâu đó ả thường hẹn hò hắn chỉ để sờ một cái lấy hên, chuyến đi thành công ả về lại hầu hạ hắn... Hắn xoay mình, lật ả nằm nghiêng, gối đầu lên đùi hắn, chạm môi, hơi thở ấm nóng.

Ả nằm như vậy, bàn tay ả như bàn tay mụ bán thuốc lào vê đi vê lại, ả nghĩ chỉ có mình với hắn. Ả yên tâm lăn ra ngủ, tiền để hớ hênh. Thấy tiền mắt hắn le lói. Đã vài tháng nay nằm trong rừng chờ. Thực ra, hắn đã chán lắm rồi. Hắn thèm rượu, thèm đi chơi. Nhưng hắn lại chưa có tiền. Ả vẫn ngáy đều đều! Hắn lần lần con dao gối đầu. Con dao nhọn sáng loáng. Hắn run run ghé sát vào ngực ả. Bất chợt ả xoay mình. Hắn rút con dao ra.

Ở rừng, trăng mọc đằng Đông hay đằng Tây cũng mặc. Trăng lên đến gần đỉnh đầu thì mới hay, mới biết là có trăng. Không! Hắn đổi ý định, không giết ả. Quắp lấy bọc tiền, hắn cắt rừng đi luôn trong đêm... Sáng dậy, ả không thấy tiền, hắn đâu? Ả gọi vài câu vu vơ không thấy đáp lại. Nhìn đống quần áo nhầu nát, đêm qua lại càng càng nhầu nát, ngán ngẩm, ả lắc đầu. “Hắn đi rồi”?... Ả quyết định tìm hắn để lấy lại tiền. Chiều lại mới về đến thị trấn, nhá nhem tối mới thấy hắn đang nhậu trong quán.

- Chào!

Rượu đã sừng sừng:

- Trong kia.

- Đi lấy.

Mắt hắn nhìn chằm chằm vào bàn nhậu, dụ dự một lúc. Hắn đứng dậy dắt ả đi. Ả theo hắn vào chợ. Hắn dẫn ả vào một phòng tối bỏ hoang. Ả sững lại chưa kịp hỏi, hắn đã quay tấm đấm vào mặt ả! Cú đấm mạnh quá, bất ngờ không la lên được. Nhanh như chớp hắn đè ả xuống bóp cổ đến chết. Hắn rút dao đâm thêm dăm nhát nữa... Chợ miền núi đã vắng, đêm  lại càng vắng. Không ai phát hiện hắn gây tội ác... Hắn ra đi từ đó.

Mấy đêm liền, hắn sống trong hoảng loạn, mỗi khi nghĩ về ả, hắn không còn những xáo trộn với tư thế rướn mình vút cong, bê bết nước, ghìm chặt hắn trong rừng sâu, trong dậu cúc tần. Hắn thấy ả hay ả nhìn thấy hắn cũng là lúc đầy hứa hẹn. Bây giờ, hắn nghĩ ả thối hoắc chó tha đi mỗi nơi một mảnh trong xó chợ, người ta phát hiện ra ả và truy tìm thủ phạm. Hắn trù chừ toan tính mãi rồi mua vé tàu. Ban đầu hắn định nằm trên nóc, ngồi trong nhà vệ sinh, nhưng cuối cùng hắn mua vé nằm. Trong khoang tầu hôm ấy chỉ có hắn và một mụ nữa, hắn dò xét mụ từ chân lên đầu từ đầu xuống chân, mụ không rách nát không tầm thường, trông mụ cũng có của ăn của để. Sao nhiều tiền thế không đi máy bay nhỉ, hắn phân vân và hỏi mụ. Hắn hỏi cho ra nhẽ. Mụ phân trần rằng mụ không chịu được máy bay, với lại, mụ nói mụ đi du lịch nên muốn đi tàu để ngắm cảnh làng quê.

Biết thế? Yên tâm! Hắn lăn ra ngủ. Hai con người nằm trong một khoang nhỏ trên toa tầu dài. Tàu chạy, mụ hay phàn nàn chẳng đâu vào đâu với hắn, mụ nằm giường và không sao ngủ được. Hắn không nói nhưng tay lúc nào cũng móc vào dưới bụng. Tàu chạy rình rình khiến mụ có khoái cảm lạ thường, mụ nhìn sang hắn, con người hắn, cơ thể căng tràn, dưới vùng bụng nó lồ lộ như quả chuối. Giá mà! Mụ tấm tắc một nỗi thèm thầm kín. Mụ như đứa trẻ thèm kẹo mút, như gái dậy thì trông thấy thỏi son muốn đưa lên môi bệt thử. Mụ lần tay sang thấy hắn nằm ngủ im và cái ấy... rất nặng tay. Người mụ run bắn, sao lạ lùng! Chao. Đỏ au! Như phản xạ của đứa trẻ con khát sữa, mụ len lén, mụ run bắn, mặt đỏ bừng vì tự xấu hổ nhưng không rút lui. Mụ ngồi lâu, khẽ khàng đặt tay lên đùi, đặt tay lên bụng và lâu lắm, không kiềm chế được... Nhột nhoạt. Hắn giật mình choàng tỉnh, mắt hoa, hắn tưởng hồn ma hiện về, túm tóc mụ đập mạnh đầu mụ vào thành tầu, gáy mụ cắm sâu vào móc sắt, miệng mụ ngáp ngáp như cá chặt đầu. Mụ chết... Nhìn xác mụ, hắn không ngờ lại một cái chết thứ hai, mụ chết vì sự thèm lạt, sao mụ không nói cho hắn biết mà lại vụng trộm trong lúc hắn đang ngủ và đang trong cơn hoảng loạn. Mụ làm sao nhỉ, hắn không hiểu, mụ thèm lắm ư? Vậy thì tiễn mụ. Hắn đặt mụ nằm dài trên giường...

Hắn xuống tàu, tìm ra quốc lộ bắt xe ngược về phía Bắc. Xe ra đến Hà Nội, hắn gật gù, ừ Hà Nội. Nói vậy chứ hắn chưa biết Hà Nội ở đâu. Xe đến Giáp Bát đêm đã khuya, hắn lần về khu nhà nghỉ trọ phố Khâm Thiên ngay cạnh đường sắt. Nhà trọ chăn chiếu nhờn nhờn như đổ mỡ, phòng nọ phòng kia thưng tấm cót mong manh, cứ vài tiếng lại một đôi, tiếng bụng dập vào nhau, tiếng thở ồng ộc như lơn bị chọc tiết.

Con muỗi đậu vào đùi hắn cắn máu ngưa ngứa. Hắn phát đánh đét, cắt ngang dòng suy nghĩ. Nhỏm dậy. Đêm yên tĩnh. Lôi can rượu trong góc lán, hắn đưa lên miệng tu ừng ực. Đến khi cần phải thở hắn mới bỏ can rượu ra. Tiếng rượu chạy rạo rạo, dơ tay quệt ngang miệng, mắt nhìn trừng trừng vào khoảng rừng. Buồn quá! Hắn lại đưa rượu lên miệng nốc tiếp? Khi đã phê phê! Hắn ném can rượu vào xó, giật chiếc áo vắt vai lững thững đi khỏi lều. Cứ đi. Đi! Cái bóng của hắn nghiêng nghiêng đổ dài ra lúc thì thu lại tối om. Bọn hút thuốc phiện chuyện vẫn rì rầm, lán chưa ngủ nằm toàn nói chuyện tục tĩu, loạn luân. Những thằng sống cô độc, ban ngày vác máng đãi tù mù trong các hầm lò của bọn làm ăn lớn bỏ đi, đêm chưa ngủ kéo dương vật ra thủ dâm... Tiếng côn trùng rít lên ai oán. Tiếng chim chót bóp trên Đông dội xuống... Hắn vẫn đi.

Mờ mờ trước mắt hắn là cái lán con con dần dần hiện ra. Hắn tiến lại...

Nằm trên võng chưa ngủ, thị biết thằng nào đó rồi. Nhưng thân thị cũng không thể bảo vệ được mỗi khi bọn ở bãi này cần. Đời thị chẳng còn gì để mất! Thị trôi dạt vào đây, sau khi ở bên ngoài thị thuộc dạng không có ma nào nhìn. Năm thì mười hoạ mới có một khách già. Giở hết ngón nghề mới ru được họ được “vào đời", tiền chẳng được bao nhiêu. Chỉ đủ mua li nước đá. Ở cái bãi này, nghề đó đói thói mồm thối miệng, chủ yếu là hầu hạ không, chúng cứ ói vào, vài ngày bay mùi thối như dây thừng xuyên qua lỗ mũi trâu. Nhiều hôm chúng sài mụ xong, mụ ra bờ suối gếch cẳng cho nước chảy qua, tay banh tay ộc nước, móc rửa vẫn không sạch. Chẳng có đồng nào, vô duyên, toàn phục vụ công không như nước suối chảy qua mỏm đá, chơ lì. Chán! Thị xoay sang nghề bốc xốp, bốc xái đãi lại. Chết đến đít rồi thị vẫn còn mơ ước. Làm đá góp lấy một số vốn thị sẽ ra thành phố bắt lấy dăm đứa con gái trẻ. Thị chăn dắt họ. Họ có sức trẻ, sức khoẻ, có sắc đẹp, thị có kinh nghiệm. Cứ như thế thị bắt đầu từ đây... Long đại bàng đến, nhìn vào võng thị. Hắn cười.

- Chớ!- Thị nói.

- Dậy! Dậy đi người đẹp... Dậy cho làm tí. Khẩn trương.

Không chần chừ. Hắn tóm tay thị lôi ra khỏi võng. Dắt thị đến một thân cây đổ nằm ngang, ấn thị ngồi xuống. Hắn thò tay lôi trong quần của hắn, ấn vào miệng thị. Thị định cắn một phát cho hắn chết đi, nhưng thôi, cắn không đứt mà hắn đánh cho chỉ tổ rụng răng. Mà thôi, tiếc lắm của hắn cũng đáng đồng tiền bát gạo, nếu ở thành phố hắn phục vụ các nạ dòng cũng ối tiền. Thằng này cũng lạ, trông như còn mới tinh, mà lại sạch sẽ đến kỳ khu, trời lạnh hay nóng thì ngày nào làm xong là hắn tắm táp kỳ cọ, xát xà phòng tươm tất. Giá mà thị có được một cái này nhỉ, thị nghĩ thế và rồi thị có cảm xúc. Thị nhanh tay tháo những cái nút quần áo của thị. Đang nhùng nhằng với cái áo thì hắn giúp thị cởi bỏ chiếc quần. Thị phục vụ hắn như con hầu, như nô lệ, như tình yêu. Hắn khốn nạn. Thúc mạnh vào bụng thị vừa rủa thầm. Chết đi! Chết đi. Không biết hắn đã giết được bao nhiêu đàn bà bằng cách này? Thị hỏi thầm. Nửa tiếng sau, người hắn thẳng băng, tiếng thở nguội dần, cơn tắt. Hắn cầm  quần lót lau lau, nhắc nhở:

- Đạt lắm - Hắn cười phá, rồi bỏ về lán nằm.

Thị cũng lững thững về nơi mà hắn kéo thị ra. Thị tiếc rẻ, giá thị còn trẻ một chút, hắn sẽ ôm thị và ngủ với thị qua đêm... Chán thật!

 Thị miên man, từ ngày vào đây chả mấy hôm là được yên. Có băng uống say lại còn... tập thể. Thằng nào cũng lì lợm như trâu bò, cánh đồng hoang gặp mùa gió chướng.

Thị cho rằng đã giang hồ thì tìm cuộc sống ngay trong giới giang hồ chứ không thể bằng nghề lương thiện được. Làm thuê, làm mướn? Thôi chịu! Vừa ít tiền lại phải làm quần quật. Mất cả tự do! Thị ngẫm nghĩ mà nuối tiếc cái thời son trẻ. Thị đã chôn thân quá lâu trong các nhà thổ đến khi tàn và nát như cái vỏ chuối, thị bị hất ra ngoài. Cuộc sống bên ngoài lại càng khắc nghiệt hơn cứ mỗi lần kiếm tiền là một lần thị rẫy chết. Đã hiếm khách lại bệnh tật già nua cứ kéo thị đổ xuống. Đã lâu, lâu lắm rồi, kể từ ngày ra đi thị không về thăm quê, cái xứ xở quê mùa sinh ra thị! Lao động quần quật như con thoi, suốt ngày đầu tắt mặt tối. Thị chán, thị bỏ đi theo một gã đàn ông lên thành phố tìm cuộc sống nơi đất chật người đông, xa hoa phù phiếm, đầy cạm bẫy éo le. Hoa thơm trái ngọt không thấy, toàn cay đắng chất chồng. Gã đã lừa bán thị cho một nhà thổ... Từ đó thể xác thị là bốn mươi cân, nhiệt ba bảy độ, của quí đàn ông qua thị cũng phải đến vài bồ.

Bây giờ thị cũng muốn có một người chồng như thằng Long, thị sẽ hầu hạ hắn hết lòng hết dạ. Nhiều hôm hắn đi tắm thị cứ mải miết theo hắn rồi mải mê đứng nhìn, hắn cũng ngược ngạo không kém gì những thằng khác trong bãi này, nhưng với thằng khác thị ghê tởm, uất hận còn với hắn thị lại phát hiện mình có thiên chức mới. Thị có cảm giác hân hoan giống như người mẹ, người vợ, người tình... thị thấy thị có một nghĩa phụ cao cả hơn với hắn. Nói chung, thị đã yêu!

***

Trăng trước tròn, trăng nay lại tròn. Hai cái trăng tròn được một tháng. Hắn thấy cách tính lịch của hắn cũng hay. Cũng đúng. Hắn béo vào đùi cười hơ hớ. Cười xong hắn lại nghĩ ngợi lung tung... Ngày đó hắn quay về đầu thú với cái án tù lâu năm, không, hắn không biết giết người thì tù bao nhiêu năm, hắn đoán mò, khoảng hai mươi năm tù hoặc ít hơn. Cải tạo tốt hắn sẽ được giảm án . Hai mươi năm, ý nghĩ cứ lật đi, lật lại trong đầu hắn. Hai mươi năm tù như một giấc ngủ trưa! Để hắn rũ bỏ được cuộc đời nhơ nhớp tội lỗi trở về cuộc sống lương thiện. Lương thiện! Lương thiện ư? Hắn thầm hỏi. Có sướng không? Ngày nhỏ hắn cũng sống lương thiện đấy, cũng phải vào rừng lấy củi, cũng phải thức khuya dậy sớm, cũng phải bữa đói, bữa no. Đâu có sướng. Nhưng dễ chịu, không phải thắc thỏm lo âu. Từ khi đi giang hồ giữa sống và chết sát sạt bên nhau, dao kiếm, băng nhóm, thuốc phiện thay cho cơm, rượu thay nước. Nơi quần tụ của những mảnh đời bụi bặm và bóng tối. Bây giờ trôi dạt vào bờ bãi đào đá. Hắn mới cảm thấy ổn ổn có thể làm lại cuộc đời chăng?- Hắn thốt lên - xa vời và ảm đạm như sương mù mùa đông vậy. Mùa đông - Hắn cắt nghiã - Mùa đông ở xứ xở  mà có lần hắn đã từng xem qua phim ảnh, sương mù bay là là như khói, che lấp cả tầm nhìn. Được đá và  không được cũng xanh chín như chơi lô tô. Vậy thì ra ngoài? Lại càng chết! Bãi này tuy tắc nghẽn nhưng vẫn là nơi dung thân trú nạp cho hắn trong một thời gian để tính?

Đêm khó ngủ. Hắn lại nghĩ về chuỗi ngày qua: cướp giật, hãm hiếp. Bỏ  mảnh đát này đi tìm mảnh đất khác toàn là đất giang hồ. Đôi khi có những con đàn bà hiến dâng cho hắn, không thuộc gái đú thì là loại hồi xuân thất tình. Dùng hắn để lấp chỗ trống hoặc ý đồ riêng... Đối với hắn; tình dục di liền với tội ác. Tâm hồn u tối đầy vết sẹo...

Hắn dùng tay mân mê, đầy dần rồi cứng, nhớ tới mấy con đàn bà một lúc, con này con nọ con kia... đêm đêm nghịch ngợm, nắn bóp, nặn, bẻ. Đau và rát. Sướng và khổ cũng ở đấy, bây giờ biền biệt xa quê, hắn mới thấy được giá trị của sự tự do và lương thiện. Con đĩ già trong bãi này có cảm tình với hắn. Hắn nghĩ vậy, nhưng thị cũng như những con trước kia, điêu xảo và lì lợm. Có lần thị rời bãi này đi xa, hắn cũng nhớ, thị đi được vài tháng thì trở lại. Thị nói với hắn là ở Tây Nguyên có một nhà nước mới thành lập, nên rời bãi này đi theo cái nhà nước ấy sẽ có tự do và hạnh phúc. Thị còn nói thêm thị sẽ làm tất cả để đem lại hạnh phúc cho hắn, nhưng rồi hắn nghĩ khác thị. Ngày nhỏ, hắn làm tôi làm tớ quen rồi, có đi cũng không thoát được dưới gầm trời này đâu. Làng hắn có quá nhiều người chết vì bom đạn, vì chiến tranh để mang lại tự do hạnh phúc. Chiến tranh trôi qua, hạnh phúc cũng phải tự thân vận động, ai khéo léo thì sống khoẻ, ai vụng về thì cũng như thân trâu ngựa chó mèo, nhọc nhằn khổ ải. Chỉ có ý nghĩ của mình hướng về tổ tiên may ra mới giải quyết được số phận của mình. Bây giờ chạy theo một nhóm người bị xúi giục lập ra một nhà nước mới, tính hắn không thích cái kiểu như vậy. Một cái cây đang tươi tốt, tự dưng bẻ một cành cắm xuống đất ngay tại gốc cây rồi bảo là hai cây. Vô lý. Làm gì có cây như vậy, không có gốc, không dễ thì không sống nổi. Nhà nước mà con đĩ già này nói kiểu như vậy. Cứt! Cái kiểu tự xưng, tự đế như con người trong cái bãi này cứ vài thằng một nhóm vỗ ngực là một băng. Băng với đảng? Nhảm nhí! Chỉ có quê hương là hơn cả, tổ tiên nơi ấy, nơi sinh ra mình là nơi ấy, đau khổ và bất hạnh đến đâu cũng phải nhớ và tôn trọng tổ tiên. Phải sống và một ngày sẽ về thắp hương cho tổ tiên. Không có cái nhà nước nào cả, hắn nghĩ vậy. Và hắn nghĩ lời nói của một con đĩ già, nằm ngửa cho bao nhiêu thằng chọc vào cũng có thay đổi được một thèm khát cỏn con là một mái ấm mà vẫn không có được thì đừng chờ mong một mảnh đất,  một thiên đường nào. Thị giỏi, cớ sao thị không đi kiếm một thằng khác mà nâng niu. Không có một thiên đường nào, tự do nào khi đã mất quê hương. Lời thị nói cũng chỉ là lời con điếm, bàn chân điếm, sinh dục điếm, mồm miệng điếm, suy nghĩ cũng là điếm. Điếm mang tư tưởng gái bán thân nuôi miệng ao ước về già là làm chủ chứa. Thế thôi!

Gạt được những ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Khó ngủ? Hắn muốn phá tan cái mênh mông vần vũ trong đầu, bằng một hành động gì đấy?... Nghĩ mãi, nghĩ mãi. Hắn lại cười phá lên: "Những con đàn bà! Rác rưởi đem thân vào đây! Hắn như sực nhớ ra. Hắn thấy lạ, lạ chưa? Hắn tự hỏi... rồi phân vân. Đêm qua nằm nghe văng vẳng tiếng hát của thị. Tại sao? Tại sao hôm nay, từ đầu tối tới giờ hắn lại không nghe? Hay là có thằng nào đang làm tình với thị? Nghĩ đến đó trong người hắn lại hừng hực. Giá như thị tự đến đây thì hay, như những lần trước thị trông thấy hắn ơ lều một mình, thị đến vuốt nó như người bán lòng lợn vuốt khúc dồi. Hắn nhắm mắt tận hưởng, khoan khoái bất tận... Sướng!

Hắn đứng dậy lững thững bước đi.

Đến nơi hắn mới biết. Thị ốm. Thị nằm trên võng như con chó cái bị nhúng nước giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo, rên ư ử. Hắn vịn tay vào lều nhìn xuống võng:

- Làm sao? ... ốm à?

Thị trả lời. Tối qua thị bị năm sáu thằng gì đó qua đây hiếp thị, chúng vật thị ra, chẳng nhớ được mặt mũi thằng nào nhưng lần đầu tiên thị thấm đòn vì bọn chúng. Dương vật thằng nào cũng có hạt thuỷ tinh, cái ít nhất cũng một hạt. Chúng nhồi nhét vào thị như chày cối, thị đau há mồm. Tiện thể thị vén quần vén áo cho Long xem cơ thể thị, nó không ra hình thù mà như miếng thịt nạm trong bát phở bò. Rát lắm, giá mà ở thành phố còn mua được cục đá chườm cho mát, ở đây đào đâu ra, đau quá không lê nổi tấm thân ra suối mà rửa nước, người khắm khú lắm...

Hắn cười rằng:

- Chưa chết! - Thị van xin.

- Đừng để tao mất hứng.

Hắn túm cổ áo lôi thị ra khỏi võng. Cái chăn thị quấn rơi tọt xuống đất. Thị chới với - Tôi xin anh- Hắn lắc đầu - không có xin xỏ gì hết, không nên nói nhiều- Mắt hắn trừng lên nghiêng nghiêng người về một bên kiểu như né tránh, chỉ vào mặt thị – Quên! Quên ngay lập tức. Quên cái chuyện xin xỏ đi. Tao đã đến đây rồi. Giờ mà trở về là khó lắm. Phải... “xong đã”. Tao chỉ thua khi mày bỏ cái bãi này ra ngoài đời thôi. Nào...

Như những lần trước hắn tống vào mồm thị, mềm và nhão thị ngậm luôn, thị vê nhẹ đầu lưỡi khởi động. Lần này thị ngậm luôn cả đầu lẫn cuống, ngậm cả hai hòn. To quá thị không đưa vào mồm, không ngậm nổi, tay thị nâng đầu dương vật, nghiêng đầu thị ngậm hai hòn dái của nó, trời ạ to quá đi, thị cố hết sức tống nó vào mồm. Khó thở quá, nhưng không sao, đây rồi.  Thi cười thầm trong suy nghĩ. Thị cảm thấy người cứ tưng tửng, ôi chao của nó như là củ sâm, là của quí thật. Sướng thế này sao mình không sở hữu, thị nghĩ thế và thị nhớ lại quá khứ ngày xưa trong nhà thổ thị được khách làng chơi kể cho nghe chuyện con cáo. Con cáo là hiện thân của một gái già thất tình, đói khát bếch nhếch như tấm rẻ rách. Con cáo đi xin tình yêu cũng không được, đi xin tình dục cũng không xong, một đêm nó nằm mơ và trong giấc mơ đó có nói với cáo rằng nếu nuốt được một hột tinh hoàn của người đàn ông thì sẽ biến thành gái đẹp. Ngày làm điếm thị cũng phải nuốt trôi nhiều thứ nhưng chưa phải là cái này. Nuốt rồi thành quen. Bây giờ thị nghĩ khác, Long đại bàng nó phải thương thị chứ. Với cái hoàn cảnh như đêm qua lý ra phải có mặt nó để che chở cho thị, hôm nay dù muộn nhưng còn hơn không, hắn phải múc nước, phải lau chùi dọn dẹp tấm thân cho thị. Đằng này? Khốn nạn! Thị nghĩ vậy và thị nghĩ phải nuốt tinh hoàn đàn ông và biết đâu thị sẽ là ân nhân của hắn. Hắn sẽ sớm trở thành người khác khi không cò cái này? Hai con mắt của thị hằn lên hai tia lửa đỏ. Thị gồng cơ miệng cắn phập.

Căn lều tối om như mực.

Đêm đen mênh mông, đêm của rừng sâu. Hắn rú lên một tiếng rất dài. Thị nhoài ra khỏi hắn và chạy, miệng thị vẫn ngậm hai hòn dái của nó và chạy. Mênh mông một màu đen, những gốc cây trong rừng nhập nhoà như bóng thằng Long vây bắt thị. Thị cố sống cố chết chạy ra khỏi cánh rừng...

 Long nằm trên võng máu chảy ra. Không có ai đến, thị đã ra đi. Mắt hắn hoa dần, mờ dần, hình ảnh con bán thuốc Tây, con đàn bà sang trọng trên chuyến tàu, con điếm,... tất cả trở về xoa mạnh vào chỗ đau rồi ra đi. Tất cả đàn bà mà hắn biết, hắn giết không nói hắn ác mà chỉ trách hắn không giữ được tấm thân.

Long đại bang rên ư ử .

Đêm mênh mông...

Long đại bàng chữa lành vết thương bằng bài thuốc của người dân tộc. Cơ thể hắn cũng biến đổi chút ít nhưng cái đấy không phát huy tác dụng, giọng hát cũng chuyển sang âm vực khác hẳn. Hắn về thành phố, đi thử giọng và trở thành ca sĩ hát cho các phòng trà rồi hát trên các sân khấu. Hắn rất nổi tiếng.

Nguyễn Văn Ninh
Số lần đọc: 2613
Ngày đăng: 01.05.2006
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩm Góp ý Gửi cho bạn
Cùng thể loại
Những chiếc lông cò - Bích Ngân
Ngụ ngôn sông nước - Liêm Trinh
Em tôi, ngày về - Đinh Lê Vũ
Thằng bé chết - Hồ Tĩnh Tâm
Ăn chay - Nguyễn Nguyên An
Ruồi có thể ăn được . - Nguyễn Hiếu
Kỳ tích - Nguyễn Ngọc Tư
Trái tim bướng bỉnh - Bích Ngân
Yêu trên đồng xanh ngát - Liêm Trinh
Hương đêm - Trần Lệ Thường