Từ đêm trăng ấy...
Tặng Thiệp
Từ đêm trăng ấy, em ơi
Hai ta như đũa có đôi sóng cùng
Niềm thương nỗi nhớ hoà chung
Như dòng sông với cánh đồng hoà vui
Từ đêm trăng ấy em ơi
Anh nhìn rất rõ cuộc đời hai ta
Dù cho ngày tháng trôi qua
Trọn đời ta vẫn thiết tha thắm nồng
Tình ta - trời rộng mênh mông
Tình ta sâu tựa tận cùng biển sâu
Nếu khi ta phải thiếu nhau
Như cây thiếu đất ủ sầu tháng năm
Em ơi hãy nói cùng anh:
Tim em nằm giữa tim anh tháng ngày
Dù cho trăng lặn mây bay
Dù cho biển cạn, rừng cây héo tàn
Đời anh như đã sang trang
Từ đêm trăng ấy, ngập tràn ánh trăng…
Tình ta mãi mãi đêm rằm
Mênh mông mặt đất, thẳm xanh bầu trời...
Từ đêm trăng ấy, em ơi…
9-10-1975
Ru con
Nhẹ tay đưa võng ru con
Bâng khuâng nhớ dọc đường mòn võng giăng…
Trong nhà không có vầng trăng
Mặt con vằng vặc - trăng rằm nào hơn?
“ - Cha đi xẻ dọc Trường Sơn
Để con ngủ khỏi chờn vờn tiếng bom
Để mai con lớn con khôn
Bước ra cửa thấy cây non đâm chồi”…
Căn nhà yên tĩnh quá thôi
Nhớ rừng nổi gió liên hồi võng chao
Nhớ bao nhiêu trận bom gào
Cây nghiêng ngả, đất lộn nhào võng tung…
Đi qua năm tháng bão bùng
Võng ru con ngủ một vùng bình yên
Võng mang hương của trăm miền
Toả trong giấc ngủ êm đềm con tôi
“ - Ngủ ngoan con nhé, con ơi
Mênh mông sông núi đất trời chờ con”…
13-9-1976
Chị ơi!
Nhớ chị Phương
Em chẳng bao giờ quên được chị đâu
Dẫu nắng hè qua đi rét mùa đông lại đến
Cây mít đầu vườn qua bao mùa quả chín
Mái tóc em xanh rồi sẽ thay màu ...
*
Em chẳng bao giờ quên được chị đâu
Những buổi trời mưa chị dắt em đi học
Âu yếm dỗ em mỗi khi em khóc
Mắng yêu em đi nắng để đầu trần
Trong tình chị thương em lớn lên dần
Những ngày em xa, chị thương em khó nhọc
Khi về phép, chị suốt ngày săn sóc
Buộc cho em từng cái dây ba-lô
Lòng chị thương em dòng sông không bờ
Dòng sông nào trên thế gian đầy thế
Chiều nay em về… không còn gặp chị
Chị vội vàng đi đâu, chị ơi!
*
Từ nay mọi người không thấy chị nói cười
Em vẫn thấy ngày mưa chị dắt em đi học
Âu yếm dỗ em mỗi khi em khóc
Mắng yêu em đi nắng để đầu trần...
6 - 7 - 1975
Hoa xương rồng
Hố bom chen nhau tự tạc thành bia
Ghi tội ác kẻ gieo cái chết
Bên bờ hố bom, cây xương rồng tha thiết
Gió xuân về... cây trổ búp đâm bông
Hoa đỏ như một đóm lửa hồng...
Trời xanh có in màu đỏ hay không?
Mặt đất có nhuốm màu hoa đỏ?
Bao ý nghĩ sững sờ tôi nhìn xương rồng nở
Hoa cứ lặng thinh như chẳng có chuyện gì...
Hà Trung, 1972
Phong lan
Phong lan trên đỉnh núi cao
Xoè ra muôn rễ bám vào đá, cây
Tháng ngày mưa trút gió lay
Góc rừng im lặng hương say lòng người
Hương bay theo gió xa xôi
Gửi đi khắp nẻo muôn nơi của rừng
Quân đi điệp điệp trùng trùng
Hương thơm vấn vít theo từng bước chân
Bom rơi đạn dội bao lần
Nhìn phong lan nở quên dần đau thương...
Rừng sâu người lính chiến trường
Soi vào hoa lại thấy gương mặt mình.
1972
(Rút từ tập thơ TRĂNG SUÔNG của ĐINH QUANG TỐN, NXB Hội Nhà văn VN, 2005)