Vừa bước ra khỏi thang máy bay, Thư khựng lại. Hà Nội lạnh và mưa. Những cơn mưa nhẹ, lất phất mù mù làm u ám bầu trời. Mới hơn bốn giờ chiều đã không còn chút nắng. Chỉ có gió, se se từng cơn. Thư bước hấp tấp theo dòng người. Mặt mũi chưa kịp ướt cô đã chui tọt vào chiếc xe ca đợi sẵn. Trên xe không còn chỗ ngồi. Thư vừa với tay nắm cái khoen nhựa tòn ten mắc vào trần xe, chợt nghe tiếng gọi:
- Thư ! Thư !
Thư quay về phía tiếng gọi. Lan chồm về phía Thư, tay vẫy, miệng líu ríu mừng rỡ. Thư nhận ra bạn qua giọng nói, cái miệng, dáng điệu hơn là gương mặt. Gương mặt Lan khác lắm. Tóc nhuộm nâu bềnh bồng, môi đỏ mọng. Gương mặt Lan sáng hơn, sắc sảo hơn, từng trải hơn. Xe vào đến nhà ga, Thư còn loay hoay, Lan đã đẩy xe hành lý đến chỗ Thư:
- Quẳng đồ đạc mày lên đây, về nhà tao nghỉ!
- Tao đi với đoàn…
- Thì tách ra, để tao quản lý mày một đêm!
- Một đêm thôi à? –Thư vặn hỏi.
- Một đêm mà không chán là đủ sướng rồi!
Lan nói, không để Thư kịp phân vân chọn lựa đã mang túi xách của bạn đặt lên xe của mình đẩy một mạch về phía cửa. Thư chạy theo:
- Chờ tao nói với đoàn đi một tiếng!
Ngồi vào xe, Thư ngồi cạnh Lan. Cả hai quay lại nhìn nhau.
- Mới đó mà đã chừng ấy năm!- Lan nói trước.
- Vậy mà mày không thấy già, trông lại quyến rũ…
- Mày đừng làm bộ không nhận ra cái nhan sắc được tân trang của tao !
- Làm gì thì làm miễn là trẻ hơn, đẹp hơn và hạnh phúc hơn là được rồi !
- Không rõ mày ra sao, còn tao ngày càng khó có cơ hội thấy được mặt mũi cái gọi là hạnh phúc !
- Chắc mày tham quá chớ gì?
Không nghe Lan nói gì, chỉ thấy cô yên lặng, mắt đăm đăm nhìn phía trước. Lát sau, Lan quay sang Thư:
- Mày thấy ngoài này khác trong kia nhiều không ?
Mưa nặng hạt hơn. Cây gạt nước chà đi xát lại trên mặt kính. Trong mưa, con đường tráng nhựa trước mặt, những toà nhà với những kiểu dáng na ná, bày biện sự sung túc ra mặt tiền, đã bớt đi cái vẻ phô trương, chói mắt. Trong mưa, nhìn hàng cây xanh non co mình rũ rượi, nhìn những mảnh vải che mưa đỏ vàng xanh tím bay lật phật và những mái đầu trần lố nhố nép dưới hiên nhà, nhìn dòng xe giảm tốc thận trọng đi trên con đường trơn trợt…tất cả, như dịu đi cái nhịp điệu gấp gáp, làm nhạt nhoà vẻ phù hoa nhưng gia tăng cái cảm giác buồn. Thư đưa mắt nhìn người đàn bà ướt sũng đang gồng người chở rau đi ngược chiều xe chị đang đi. Mưa tạt gió quất làm người đàn bà liên tục mất đà, loạng choạng tay lái. Chị ta ngừng đạp, vội nhảy khỏi yên xe, tay vẫn nắm ghi - đông, còng người đẩy xe rau tấp vào một mái hiên gần đó. Lan nói, giọng dửng dưng :
- Đường phố dù có giàu có đến mấy hiện đại đến mấy cũng không thể dọn sạch được ba cái gốc cái rễ nhằng nhịt của rau muống !
- Thì mày, thì tao cũng sống nhờ rau muống. Nhớ hồi học, cái ao rau cạnh dãy nhà tập thể bọn mình ở không kịp mọc đọt. Mày còn không tha những lá có sâu…
- Ừ nhỉ ! – Lan bật cười và chồm tới trước, vỗ vai tài xế:
- Dừng, dừng lại !
Xe dừng. Lan bấm điện thoại cầm tay bảo ai đó giương dù ra đón. Cửa xe mở. Từ trong mái hiên, hai cô gái chân dài váy ngắn, tay cầm dù xoè rộng lao ra. Lan bảo tài xế mang hết hành lý vào ngôi nhà năm tầng, trông giống như một khách sạn mi-ni nằm trên con đường rợp bóng cây cạnh mặt hồ mơ màng liễu rủ. Lan nói:
- Nhà tao !
- Cả một công ty bề thế này à?
- Tầng trệt tao cho thuê !
- Tao không ngờ mày giàu như vầy!
- Ba năm trước có mơ tao cũng không dám mơ mình có được ngôi nhà bề thế như thế này ở giữa cái rốn của Hà Nội. Chuyện dài. Nghỉ ngơi cái đã !
Cho tới lúc ngâm mình trong bồn nước ấm với hương thơm dịu của sữa tắm và nước hoa, Thư vẫn ngờ ngợ, rằng mình đang ở trong một khách sạn nhiều sao trong một chuyến tham quan du lịch nào đó. Gỗ bóng ngời, gạch bóng loáng, vật dụng nội thất sang trọng…Thư lần khần bởi mớ cảm xúc đan xen khó tách rạch ròi. Ngỡ ngàng. Thán phục. Thèm muốn. Ganh tị. Cô thấy thiếu thoải mái và mất tự tin trong cái cơ ngơi hoàn hảo tiện nghi này, nhất là khi cái không gian đáng để ao ước đó lại được sở hữu bởi người khác; mà người đó lại là Lan, người bạn nghèo gần như nhất lớp, thành tích học xem ra chẳng hơn gì Thư; tóm lại là từ trí tuệ, nhan sắc, tính kiên trì chịu khó cho đến ba cái năng khiếu lẻ tẻ như viết lách, vẽ vời, nấu nướng…cả hai đều sàn sàn nhau. Thư ngồi dậy, mở nút xả nước. Gột rửa sạch sẽ, mát mẻ là thế màThư vẫn bờn bợn cái cảm giác bứt rứt. Cô bước ra khỏi bồn tắm, chưa lau khô người đã nghe tiếng Lan gõ gõ vào cánh cửa buồng tắm:
- Nhanh lên, tao đói lắm rồi!
Bữa ăn được bày ra trên chiếc bàn ăn dành cho hai người, có hoa hồng và tiếng nhạc. Bữa ăn không thịnh soạn nhưng ngon miệng với thực đơn dành cho người ăn kiêng. Nhiều thịt bò, nhiều rau và trái cây. Lan ăn nhỏ nhẹ, nhai chậm rãi nhưng uống liên tục. Chai Bordeaux chỉ còn non một nửa. Lan rót tiếp ra ly cho mình. Thư nhìn Lan uống, hỏi:
- Mày uống rượu từ lúc nào ?
Lan uống một ngụm, rời khỏi bàn ăn, đến bên dàn máy, đổi dĩa nhạc. Tiếng đàn piano và bản serenade quen thuộc. Lan ngồi vào bàn, lại uống, giục Thư cùng uống rồi đáp:
- Tao biết uống và uống được nhiều là lúc tao có tiền và mất tình !
- Dụng bỏ mày ?
- Tình yêu bỏ tao !
- Vì sao ?
Lan lại uống:
- Có lúc tao oán đất, giận trời, rủa xả tình đời bạc bẽo. Nhưng đến khi mọi thứ đã lắng xuống và bình tâm thì tao biết do tao, tại tao! - Lan với tay rút một cành hồng, ngắm nghía và ngắt bỏ một chiếc lá rồi trả cành hoa về chỗ cũ. Nó cầm chiếc lá chậm rãi ngắt vụn ra, mắt long lanh như có lệ - Phải, tại tao, tao lo chăm chăm nghĩ đến tiền và tìm cách kiếm ra tiền, tao làm tất tần tật cũng vì tiền !
- Tất tần tật ?
- Tao liều lĩnh lao theo đồng tiền như kẻ mê sảng !
- Mày không sợ sao ?
- Nỗi sợ lớn nhất, ám ảnh nhất đối với tao là nghèo. Nghèo nó khiến con người sống không ra sống. Mày nghĩ xem, cái phần con không lo được những nhu cầu cho nó thì làm sao hoàn thiện cho được cái phần người!
Lan bảo khui thêm một chai mới, Thư ngăn. Lan nổi nóng:
- Tao đang thèm xả hết những gì chất chứa trong lòng, mày không muốn nghe tao nói thì để tao nói cho tao nghe !
- Tao không muốn nhìn thấy mày say !
- Tao mà say? Càng uống tao càng nhớ. Cái gì cũng nhớ. Mày còn nhớ căn phòng mà mỗi đứa mình đều được sở hữu trong ba năm học không ?
- Sao lại không, 9 mét vuông, vách tường, mái tôn và dĩ nhiên là nằm cạnh ao… rau muống !
- Tao thì không quên một chi tiết nào. Nhớ lúc cầm chiếc chìa khoá sáng trưng và tra vào ổ để mở cánh cửa ra, tao hồi hộp luống ca luống cuống, bàn tay cứng đờ lạnh toát. Khi mở được cửa, tao đứng chết trân một chỗ. Tao không tin mình có thể được làm chủ cái cơ ngơi tiện nghi đến thế: một chiếc giường, một chiếc tủ, một cái bàn có ngăn kéo, một chiếc ghế, một bóng đèn sáu tấc, một ổ cắm điện và một khung cửa sổ hướng ra cái ao xanh rì rau muống và bèo hoa dâu. Tao không thể tin. Tao lâng lâng như người bay trên mây. Tao hả hê như kẻ bắt được vàng. Suốt một tháng đầu, tao cứ nơm nớp, sợ khi mình lên lớp học trở về thì cái vương quốc bé nhỏ ấy lại thuộc về kẻ khác. Nhiều lần trong giờ nghỉ giải lao tao ù chạy về dãy phòng của mình, xem ổ khoá căn phòng còn hay mất - Lan nhìn Thư, cái nhìn ấm áp, tri kỷ - Mày sinh ra trong một ngôi nhà đường hoàng, mày khó có thể hiểu được tâm trạng tao lúc đó. 25 tuổi đầu tao chưa từng biết đến cái không gian riêng biệt cho mình. Muốn khóc thì chỉ biết chạy vào buồng vệ sinh đóng cửa lại, nhưng nào được yên vì nhà chỉ có mỗi một buồng vệ sinh. Một đại gia đình, ba thế hệ với non một tá con người dùng chung một buồng vệ sinh và chen chúc trong một căn hộ chưa đầy bốn chục mét vuông. Từ lúc bé tí, tao đã phải biết nhắm mắt, nhét kín tai để không thấy, không nghe cha mẹ tao ân ái và gây gổ nhau; từ bé tí tao cũng đã không dám nói lớn, cười lớn; còn khi khóc thì bị bịt mồm bịt miệng - Lan nói như sợ không còn có dịp để nói, nó ngừng lại vài giây, đủ để uống một ngụm rượu rồi lại tiếp – Lúc yêu và được yêu thì lại càng khao khát cái không gian cho riêng mình. Tao chán lắm rồi cảnh yêu mà không có chỗ để yêu, cứ vội vội lén lén lút lút chỗ thiếu ánh sáng nơi công viên hay góc phố, mà yêu đương như thế chẳng khác gì sinh hoạt bầy đàn, yêu đương như thế thật khổ chẳng khác gì con chó! – Lan nhăn mặt, tay vuốt ngực một cái và không chịu ngừng - Tao cũng không còn chịu nổi cái hèn của kẻ nơm nớp sợ mất việc, dù đồng lương còm không đủ nuôi sống bản thân chứ nói chi đến nuôi cha nuôi mẹ, những người đã sống quá lâu trong thiếu thốn. Và tao cũng không cam tâm nhìn cha mẹ tao rồi cũng sẽ như ông bà tao đến cuối đời cũng chưa có cái mái nhà riêng cho mình để đến khi chết không có một chỗ đặt chiếc quan tài.
- Thôi mày, dẹp hết chuyện buồn lại, nói chuyện vui thôi !
- Chuyện vui cũng có và có nhiều nữa là khác. Trong làm ăn tao là kẻ may mắn. Chật vật, chạy vạy, khổ sở thậm chí là khổ nhục lúc đầu, nhưng khi có một ít vốn liếng trong tay thì đường làm ăn tao khá suôn sẻ. Tao mua miếng đất nào là miếng đất đó tăng giá vù vù. Tiền bạc vào tay tao sinh sôi như nấm sau mưa – Lan ngừng một chút – Nhưng càng kiếm được nhiều tiền tao càng cảm thấy đơn độc. Quan hệ làm ăn rộng, giao tiếp nhiều, bè bạn đông nhưng tình thân mỗi ngày một ít. Ngay cả cha mẹ tao cũng không còn gần gũi như xưa, có cái gì đó nơi các cụ như vừa chịu ơn lại vừa xa cách đối với tao. Trong ngôi nhà thênh thang này, tao đã khóc rống lên vì đơn độc. Tao thèm ai đó bầu bạn, sẻ chia. Tao khao khát một đứa con. Tao thật sự khao khát một đứa con ! Mày thử hình dung xem, có lần tao đã van xin Dụng : “Về với em đi !” dù biết anh ta đã có người đàn bà khác, và đôi lần tao tha thiết van nài: “Đến với em đi!” dù biết vòng tay anh ta đang ôm ấp người đàn bà ấy - Lan bật khóc – cho tới bây giờ tao vẫn không thể yêu ai khác ngoài Dụng, rồi tao sẽ có một đứa con với anh ta, một đứa con gái, nó sẽ bù đắp cho tao, nó sẽ hạnh phúc…
Để nước mắt chảy xuống má, không thèm lau, Lan đưa cho Thư ly rượu của mình:
- Mày phải cạn ly mừng đứa con gái của tao !
Thư cầm ly rượu bất giác nhìn vào chỗ bụng của Lan:
- Mày có gì rồi à ?
- Có, tao sẽ có con với người bỏ rơi tao ! – Lan vừa quả quyết lại vừa mỉa mai cay đắng và bỗng cười, cười thành tiếng. Cười mà nước mắt ràn rụa.
Dứt cười, Lan hỏi Thư:
- Mày thấy tao giống một con điên phải không?
- Giống nếu như mày không hỏi tao câu đó. Mày thật khác xưa!
- Ôi, ngày xưa, ngày xưa. Ta nghèo, ta ngây thơ. Ta yêu tên phù thủy. Hắn có cái mã một hoàng tử. Và mắc trái tim trên đầu lưỡi.…
- Mày cũng làm thơ nữa à?
- Nói theo từ ngữ phương Nam của mày là “mần” thơ thì đúng hơn. Thơ kiểu đó thì tao có cả đống. Và hễ tao nổi cơn khùng đọc lên thành lời thì có khối người vỗ tay. Mày biết vì sao không? Vì tao giàu. Khi ta giàu ta không đứng trên mặt đất mà ta đứng trên đống của cải của ta, ta cao hơn thiên hạ, ta muốn gì cũng được, quyền lực, hư danh, khoái lạc, thỉnh thoảng cũng gặp cái gì đó…na… ná… tình…yêu !
Lan kéo dài mấy từ na ná tình yêu rồi câm bặt và gục xuống bàn.
Tháng 5 năm 2002