1.
Và cuối cùng gã quyết định thực hiện ý đồ đeo đẳng mấy tháng nay dù thị vẫn ỉ ôi rằng thị chỉ cần gã chứ không cần gã bươn chải kiếm tiền. Cái quán cà phê không còn đắt đỏ như thời mình thị và gã thuyền trưởng đi đi về về- đám sồn sồn có vợ con đã không hy vọng gì mấy khi thường trực bên thị một gã vâm váp, có ánh nhìn đầy uy lực của một tay anh chị thứ thiệt. Nhưng gã vẫn thấy nhục vì sống bám vào người đàn bà đẹp và dâm đãng. Gã nhớ rừng. Nhớ một thời tung hoành ngang dọc…
Từ cảng quân sự Quy Nhơn, hai đường ống dẫn dầu chạy qua rìa làng gã bơm vào hệ thống kho bồn chân núi Vũng Chua. Bên kia sông, dọc theo núi Bà Hoả là kho đạn Đèo Son. Góc đường ống qua đồng Tấn thường bị dân kiện vì dầu rỉ hư lúa nhưng cả làng nhiều năm có khoản thu nhập khá từ dầu. Chỉ cần có mỏ lếch lớn vặn mấy ốc ngàm nối hai đầu ống là dầu tuôn ra như suối. Mọi vật chứa được huy động: thùng phuy, chum vại, bể tắm, hồ cá… Cả làng đi múc dầu. Bọn lính ở kho đạn thường bắn chỉ thiên. Xe zeep Mĩ lên cầu Đôi bắn đạn cay. Giải tán rồi tụ lại, dầu nổi trên nước còn đó. Dày thì lấy gàu, lon múc, mỏng thì dùng giẻ, xốp thấm, gánh về lọc lại. Tiền khiến người ta liều. Ban đêm, đèn dù dộng từng chặp vụt sáng mà cũng lắm kẻ mò đến mở ngàm. Vài người không sao, số đông tất có tiếng động. Lính bên kho đạn bắn sang thủng ống dầu phụt như suối phun: không phải tên lính nào cũng bắn lên trời!
Một lần, mấy phát đạn chừng như vu vơ, mọi người tuôn chạy, đến sáng mới hay có người chưa về. Người đàn bà xấu số đầu chúi xuông bờ ruộng vỡ toác, chổng mông như đang cấy. Năm đó gã mười sáu.
Năm sau, cha gã lãnh nguyên băng đạn vào lưng lúc lui cui ở bờ sông tiết đông chí. Người dân vệ này đang cầm trên tay cái dẹp có mấy con cá trê. Xã kết luận Việt cộng bắn nhưng ai cũng hiểu đây là vụ thanh toán nhau vì gái ở bar Chợ Dinh.
Gã bắt đầu la cà ở cái quán bar nổi tiếng nhất Quy Nhơn này, bắt đầu hút thuốc, uống rượu rồi thành đàn ông. Bọn gái điếm thường phát vào mông gã khuyến khích: “Anh khá lắm!” Không hiểu được đàn bà gọi bằng anh hay nhờ hơi hướm của họ mà các bắp thịt trên người gã nở nang rất nhanh. Hai bên mang tai xuống cằm đã xanh dần vùng râu quai nón. Dãy nhà ván mười mấy phòng, mỗi lần đến gã sà vào một phòng khác nhau như dân chơi bời và suýt nữa gã quên mất lý do khiến mình đến đây.
Hoá ra cô gái trẻ đến mức gã nghĩ cùng lứa mình. Cô ta chăm chú nhìn gã, thoáng chút lơ lửng như cố nhớ điều gì, cánh mũi phập phồng. Gã gọi bia ngồi nhấm nháp, im như phỗng. Cô gái cũng lặng lẽ quan sát, không chào mời đẩy đưa. Nhiều năm sau này gã cũng không thể lí giải được vì sao khi tên lính ấy bước vào là gã đứng bật dậy. Tên lính trợn tròn mắt nhìn gã, mồm lắp bắp tên cha gã. Tên lính đi xà lui, vấp phải ngạch cửa. Gã sấn tới vặn tay đè sấp hắn xuống nền sỏi trước sân. Đạp một chân lên cổ tên lính, tay gã túm tóc kéo ngược đầu hắn lên, cú kéo mạnh đến nỗi xương cổ hắn phát ra tiếng “khục” lớn. Tay túm tóc tay nắm cằm tên lính, gã vặn mạnh xoay mặt hắn lên. Chỉ có những âm thanh trầm đục. Tên lính không kêu được một tiếng, nước mắt nước dãi và máu lầy nhầy trên khuôn mặt kinh hoàng. Gã buông tên lính ra, thản nhiên đi về phía bờ sông, qua xóm Lò Heo rồi chạy vào núi Cấm. Mấy tháng sau Miền Nam giải phóng.
Hai đứa em trai mừng rú khi gã lù lù về nhà, tròn mắt nhìn gã đất hương bàn thờ cha lâm râm lời khấn.
Như nhiều đàn ông trong làng, gã đương giỏ lên núi Vũng Chua đốt than, đốn củi bán. Sau nhiều năm chiến tranh cấm núi, chỉ cần sức khoẻ, ngày ngày có một gánh càn khôn đủ nuôi sống cả nhà. Gã dắt theo đứa em kề để rừng đỡ vắng, chiều về chú em gánh hai bao nhỏ. Rồi núi ở quê cũng kiệt. Anh em gã nhảy tàu chợ đi núi Tân Vinh. Năm sau gã bỏ rừng Tân Vinh không phải vì kiểm lâm cấm gắt mà bởi trận hỗn chiến với đám thanh niên địa phương. Con gái chủ nhà gần ga, nơi anh em gã thường xin trú tạm những chuyến đi núi vài ngày, có chồng mới dạm là du kích, mê gã. Cô gái đã vào rừng lấy dang và tìm tới lò than… Thằng em phải uống thuốc võ cả tháng, thằng chồng chưa cưới rớt mấy ngón tay xuống đường ray còn gã theo người ra các vùng núi Hoài An, An Lão tìm xác máy bay Mĩ. Những ổ cắm, vít điện mạ vàng; trục chong chóng trực thăng, ống khói phản lực bằng bạch kim- người ta bảo thế- những giá trị tính toán trên chiếu rượu đã quyến rũ gã. Giấc mộng vàng cứ chập chờn đâu đó chứ chưa bao giờ thực sự trong tay gã. Dường như bao cái xác máy bay tìm được đều bị nhóm trước lấy hết đồ quý?
Chính thời điểm long đong này gã làm quen với một bầu trầm Vạn Giã. Những kẻ tiên phong “ngậm ngải” đã “ăn” hết rừng Phú Khánh giờ đang có mặt ở cửa khẩu An Lão. Gã cần kinh nghiệm khai thác, đám Vạn Giã cần người bản địa chịu chơi. Luật trầm chia đồng ăn đều, cả người ngồi đon nấu ăn cho nhóm. Rừng thiêng núi thẳm với bao bất trắc: rắn rết thú dữ, vực sâu thác lũ… dân khai thác tin rằng chỉ có trên trước phù độ mới trúng. Cúng bà- cậu từ chân núi mỗi chuyến đi. Học tiếng lóng, kiêng cữ đủ điều, không chửi thề nói tục, voi là ông lớn, hổ ông nhỏ, đi là ngược về là trở… gã nhất nhất tuân thủ.
Như con trai dưới biển, cây dó trên rừng cũng kéo nhựa chữa chạy vết thương mà nên trầm. Thời đầu, gặp cây dó có vết bom đạn hoặc tổ kiến mới hạ. Những kiến xanh, hạt mít, kỳ nam… tươm dầu nặng trĩu hiện dần ra sau bao kiểu dũm xoi xỉa. Vàng đấy! Có chuyến gã được chia cả cây! Mấy tháng sau cả chục bầu lên non. Tiếng rìu tra vào cây vang rất xa. Luật rừng: người phát hiện cây được quyền chọn khúc. Kẻ bầu khác bươn tới ăn theo phần còn lại. Đổ máu là chuyện thường. Giết nhau để chiếm hàng xịn đã xảy ra. Đồng tiền lớn khiến mạng người nhỏ lại. Rồi kiểm lâm chặn bắt, người miền núi truy đuổi tịch thu rìu rựa, dép lào, hàng… Một lần bầu gã bị một thanh niên H’re phục bắt dùng súng áp tải về xã. Mũi súng cứ xỉa ngang lưng, gã làm bộ sợ, bảo coi chừng cướp cò chết người. Người anh em vội trấn an: “Ố không sao đâu! Súng không có đạn!” Bằng một cú đá, gã cho chàng du kích miền núi văng vào bụi dây gai lùng nhùng mồm la í ố, bọn gã thừa thời gian chạy qua ba dông núi. Cuộc cạnh tranh khốc liệt nhanh chóng biến gã thành thủ lĩnh.
Tuy nhiên dù hung hãn và liều lĩnh gã vẫn rợn ngợp những lo sợ mơ hồ. Khi lưỡi rìu đã làm xong phần việc của mình, cây dó trăm năm tuổi chuyển mình rồi đổ xuống chao đảo cả khu rừng, phải, ngay cả lúc ấy gã cũng thấy mình nhỏ bé biết bao trước cây đại thụ bất lực nằm đó. Đẻ chế ngự kiếu cảm xúc bất lợi, gã tra nhanh rìu vào những nơi cần thiết. Phát hiện có hàng, gã vung rìu loang loáng, tốc độ dứt khúc của gã khiến bạn bầu lè lưỡi nể phục, thứ tốc độ không thể thực hiện bằng cơ bắp và sự chuẩn xác của từng nhát chém; nó được gia thêm rất nhiều từ một thôi thúc cuống cuồng của ham muốn và sợ hãi.
Thực ra bọn gã có cái sợ rất cụ thể đối với lực lượng công an, kiểm lâm và quản lý thị trường. Họ thường phối hợp với nhau và nhiều khi công lao chuyến đi mươi ngày của bọn gã thành công cốc. Chuyện cắt rừng, né làng dân tộc, định hướng để khỏi lạc, ggax đạt tới đọ thính nhạy bậc thầy. Ít khi gã sử dụng con đường khai thác gỗ của lâm trường. Một lần gã đã sơ hở. Chuyến đi trúng đậm bọn gã làm ráng quá ngày qui định phải ăn cháo, quả rừng. Đường về ai cũng kiệt sức và cũng đã hai tám tết, gã nghĩ người nhà nước giờ lo cho gia đình. Gã không ngờ ở cái thị trấn cửa khẩu quán xá mọc lên như nấm sau mưa này người ta không thấy gã ồn ĩ đập phá khi các nhóm khác đã hạ san, họ đoán gã ăn đậm và mai phục. Một phát súng nổ, nhiều ánh đèn pin loá sáng, gã hét chạy. Cả bọn cứ đà xuống dộc của con đường mà lao và, hự, ngã quay lơ: sợi dây chăng qua đường ngang tầm ngực. Kiệt sức vì chạy, cú ngã kết thúc mọi cố gắng tẩu thoát. Tiếng qui lát lách cách, ánh đèn châu tuần vào đám người còn nằm rên rỉ. Sợi dây gỡ ra làm dây trói và chính bọn gã phải mang ba lô chứa hàng hành quân về trạm thành một xâu dài.
Không dưới năm chục cây vàng cho bốn thằng- gã cay đắng tiếc nuối và nài nỉ xin một phần “mấy anh em về ăn tết”. Những người thường ngồi nhậu với gã đã làm lơ. Một công an xã dằn mặt gã tội cư trú bất hợp pháp. Cay cú vì tiếc của, gã tuyên bố sẽ đi tù chứ không để các ông hưởng số hàng này. Gã thấy nhục về sự hạ mình khi nãy và lớn tiếng mạt sát “loại sâu dân mọt nước”, “lũ cướp ngày”… Gã lãnh cái tát và tay công an xã bất ngờ bị cú đia rắc phải trồng bốn răng cửa!
Gã đi tù 5 năm 6 tháng. May mà trước đó gã đã dành dụm một ít cho hai chú em học nghề ga ra. Cậu em kề giờ đã có lương, lo cho gia đình và thỉnh thoảng lên trại Kim Sơn thăm gã.
Năm cuối ở trại gã quen với một thuyền trưởng tàu viễn dương lãnh cái án 2 năm tội danh buôn lậu. Thuyền trưởng đã ngoài năm mươi, biết nói tiếng Anh và kể chuyện Hồng Kông, Xin Ga Po khiến gã cứ tròn mắt thán phục. Đời gã chui lủi trong rừng giờ gặp ông anh lịch lãm trí thức gã mê ngay. Thuyền trưởng thì khoái thằng em râu ria hảo hán…
Một lần vợ thuyền trưởng lên thăm. Gã sững sờ nhìn người phụ nữ trẻ đẹp. Thị cũng chăm chú nhìn gã, cánh mũi phập phồng. Nửa tháng sau lại lên. Anh nhìn của thị khiến gã rạo rực, thằng đàn ông ngủ quên lâu nay được đánh thức. Gã thèm thuồng nhìn cái bụng rây rây, cặp mông đu đưa và vẻ uyển chuyển của thị khi đi. Gã lân la hỏi thăm thuyền trưởng biết thị là vợ bé của ông. Thuyền trưởng đã đưa cô ta ra khỏi khách sạn Thuỷ Thủ, xây một ngôi nhà cho thị mở quán cà phê ở ngoại ô thành phố. Sự chia sớt này khiến gần giáp năm ở trại của ông, bà vợ chính thức- người bạn chiến đấu thời chiến tranh- đã bỏ mặc!…
Gã cầm thư thuyền trưởng về đến quán cà phê lúc đã đông khách tối. Mắt sáng lên, thị đón cái xách trên tay gã, hạ giọng bí ẩn: “Anh vào trong này đã!”
Trên lầu là thế giới riêng thuyền trưởng dụng công bố trí để mỗi lần tới không bị quấy rầy. Thị vặn nước váo bồn tắm bảo gã chờ rồi đi ra. Gã cởi áo, vặn mình sảng khoái, cha chả là thơm, hương thơm từ người thị, từ các thứ xà phòng, nước hoa chung quanh. Thị vào, trên tay là bộ pyjama đàn ông. Gã hơi bối rối trước ánh nhìn của thị bò trên da thịt mình. Thị bước tới thử tay xem nước vừa chưa. Mắt dính vào các đường cong trên người thị, mồm khô khốc, gã thấy nghẹn thở và vồ lấy thị…
An uống xong họ lại quấn lấy nhau. Đến giờ gã mới để ý và thán phục vẻ đẹp thân thể đàn bà. Thị vuốt ve các bắp thịt săn chắc trên người gã, nhá đám lông ngực xum xuê của gã. Quá nửa đêm họ mới nói cái điều rất thừa rằng cả hai đã từng biết nhau: thị là cô gái ở bar Chợ Dinh năm ấy!
Những ngày sau thị khéo léo giúp gã khá dần lên trong nghệ thuật làm tình. Nguồn sinh lực trời cho của gã được vận dụng triệt để. Thị cho lắp những mảng gương lớn quanh phòng ngủ để tăng thêm khoái cảm. An uống, ngủ nghỉ và làm tình- gã không ngờ đời mình có lúc lên hương như thế. Chuyện thuyền trưởng chẳng đáng quan tâm. Ngôi nhà này đứng tên thị. Vốn liếng cái quán không nhiều nhưng chuyện đó tính sau. Gã vắt kiệt sức lực để tận hưởng.
Công bằng mà nói, cái nhẽo nhợt của thuyền trưởng chỉ làm khổ thị khi tàu cập bến. Thời gian còn lại thị cũng vụng trộm với một số vị quan chức hảo ngọt. Đúng ra là họ vụng trộm. Hầu hết đám này bị những mưu toan chính trường, những ức chế tâm lý khiến lực bất tòng tâm; họ giấu sự kém cỏi của mình bằng các trò chọc phá và làm mặt trí thức rởm trong tình dục khiến thị tởm lợm. Thị được gã, thằng đàn ông hoang dã hừng hực, như mèo mù vớ cá rán!
Bất kể ngày hay đêm, trên giường hay trên nền nhà, trong phòng tắm, lúc ngào ngạt nước hoa, khi nguyên nồng mùi mồ hôi da thịt, họ quấn riết cuống cuồng, đam mê và điên loạn. Cả hai không áy náy gì khi nhắc đến thuyền trưởng. Nhưng khi ông bất ngờ xuất hiện, họ có phần lúng túng. Lần đầu gã hiểu cảm xúc của sự lỡ quen nhau. Còn thị biết cái trơ trẽn của người ăn quỵt. Mọi thứ được giải quyết chóng vánh: thuyền trưởng phản ứng kiểu giận quá mất khôn: “Đồ đĩ rạc! Cút khỏi nhà tao ngay!” Thị xừng mặt cười khẫy, chìa tay: “Cho xem giấy tờ?” Thuyền trưởng sùi bọt mép, vừa chửi vừa vung tay lên. Gã đã chứng tỏ sức trai trẻ của mình rất đúng lúc.
2.
Thực ra dù nghĩ ngợi nhiều, gã cũng không chắc quyết định của mình do bức bách về kinh tế và ý thức trách nhiệm thằng đàn ông trong gia đình. Gia đình? Có thực gã đang có một gia đình? Thị đã không thể làm mẹ. Vai trò của gã mấy năm qua chỉ đơn giản là một con đực không hơn không kém. Và cái quán, nguồn sống chính của hai người thì khiến gã nhiều phen lộn ruột. Thị đánh mắt đánh mông lại chìu khách không chỉ bằng lời mà còn cho phép tay chúng nó sàm sỡ. Rất nhiều lần thị khọc lọc xin gã hiểu thị. Gã cay đắng hiểu rằng đời gã nhiều lấm láp, chỉ có thị là sự gắn kết phù hợp duy nhất. Chưa bao giờ gã nghĩ về tình yêu nhưng gã biết chắc rằng gã cần thị và hình như những gắng gỏi của gã trong các chuyến đi trước xuất phát từ tấm lòng của gã muốn chăm sóc thị, đỡ đần thị?
- Anh hai đi công tác? Cô gái buôn gánh vùng cao cùng đi nhờ xe cắt đứt luồng suy nghĩ của gã.
- Đi săn!
- Anh săn gì mà không thấy súng?
- Đàn bà!
Dù lì lợm, các cô gái cũng chỉ cười ré lên chứ không ứng đối. Họ ghé tai nhau thì thầm rồi lại cười…
Dĩ nhiên mọi thứ không đơn giản. Gã trầm ngâm nhớ mấy chuyến đi trước. “An” lại những cây dó cũ bị đốn hạ cách đây mười năm, những chồi non chữa vết thương gốc mẹ- gã gọi là đi ngông- nếu có, chỉ cho trầm xác, loại 5 loại 6. Ngày đi ngông tối theo suối tìm rùa vàng. Những con suối thượng nguồn sông Côn, sông Lại Giang mới có giống rùa quý, con nửa ký đã có giá cả chục triệu. Rùa vàng đi ăn nhiều theo suối, những cơn mưa đầu mùa. Gã chỉ kiếm được mấy con vài lạng. Đứt bóng con rùa vàng thì Trung Quốc lại mua rùa mỏ két. Lặn lội đêm đêm, mót máy ngày ngày, mỗi chuyến mươi bữa nửa tháng trong rừng cũng chỉ kiếm được không quá một triệu.
Gã học nghề săn bắt rắn. Giá rắn độc rất cao: tóm được con hổ chúa cổ tay đã có triệu rưởi! Rắn độc đã cho gã khoản thu nhập kha khá. Đôi khi gã cũng rợn người vì cuộc đánh đu sinh mạng trên sợi dây mỏng mảnh. Đem tiền về không bao giờ gã giải thích với thị mình kiếm được từ đâu. Thị vẫn mơ hồ nỗi lo vì thấy gã không vui…
Đây là chuyến đi cuối cùng, gã tự nhủ. Cái hốc to ở gốc da… Tiếng v.ú..t, v..ú…t như tiếng huýt sáo và luồng cây rào rào khua động. Lần lạc đường chuyến đi trầm đầu tiên gã đã thấy nó từ xa. Phải bằng bắp chân chứ không ít. Loài này thường ở cặp. Gã hình dung nếu tóm được sẽ có trong tay không dưới hai chục triệu. Đầu gã lại u u mụ mị không phải vì những con số. Sợi lạnh từ sống lưng từng chặp chạy lên óc. Gã là đứa con của rừng nhưng vĩnh viễn rừng thâm nghiêm kỳ bí. Rừng nuôi sống gã và rừng, ở vùng tối tâm thức gã, cũng phát ra tín hiệu về một cuộc trả thù.
Chiếc DT 55 bắt đầu bò lên dốc Cổng Trời. Sau mùa mưa, con đường khai thác vận chuyển gỗ đã hư hỏng nặng. Đây không phải đường mà là sự đánh đố. Chiếc máy kéo cứ lắc lư, gầm gừ, trồi lên sụt xuống, lừ lừ tiến tới. Chòng chành như sóng. Nhưng sóng biển thì mềm, sóng rừng thì gãy và xóc. Một cú tột vào lưng đau điếng. Gã chửi tục. Đám con gái đang bíu nhau cho khỏi bị văng xuống đất lại cười ré. Đến Lâm trường bộ đã 2 giờ chiều. Phải đi 2 giờ nữa mới tới làng Kon Trút. Cô nàng buôn gánh dạn dĩ trên xe hoá ra cũng về làng này. Cô gánh lên rượu, thuốc lá, bột ngọt, mì tôm… Chuyến về thường là rùa rắn, gà, hạt cau… Cô rẽ vào con suối gần làng bồi thêm nước vào hai can rượu. Người vùng cao quen rượu cần, thứ rượu gạo pha nước cũng là rượu nặng, với họ. Rượu giúp vơi bớt nhọc nhằn. Rượu nhấn chìm vào thói quen không nghĩ ngợi. Mà có gì để nghĩ ngợi đâu? Suối có ốc có cá, bắt đủ ăn thì về. Nhà lúa trên rẫy, gùi đủ giã cho hôm sau là thôi. Tự bao đời con người sinh ra đã có rừng, rừng cho tất cả. Miếng ăn nhập nhoà giữa công sức làm ra và của trời đất… Rượu cũng làm cái mắt long lanh cái cười dài dại cái giới tính bừng thức. Dẫu được nuôi trong nôi ấm nệm êm hay lớn lên cùng tiếng gió ngàn suối lũ, một đằng là những mưu tính lòng vòng, một đằng cứ hồn nhiên trỗi dậy nhưng nó, cái giới tính ấy, vẫn cùng một màu vẻ. Điều khác nhau duy nhất: một phía là thuần tuý tận hưởng nếu được thỏa mãn, phía kia là nhấm nháp sự thoả mãn đó để định danh cái dư vị có được. Một giáo viên người Kinh cùng bầu rùa vàng có lần triết lý như thế. Gã cóc cần hiểu ý nghĩa lòng vòng của các thứ lý luận: đối với gã, đàn bà giống nhau tuốt. Đã mấy lần gã bị làng phạt vạ vì cô gái sau cuộc rượu ưng để gã làm cái việc cả hai đều thích rồi sấng ra kể cho mọi người biết. Các cô này muốn bắt gã làm chồng. Gã chịu cúng phạt.
Gã trở mình trên sàn ván. Lúc chiều khi tặng chai Nếp Mới và lân la hỏi chuyện, già làng cho biết khu đồi gã quan tâm ấy không nên tới vì ở đó có cặp rắn sống lâu năm rất lớn, đó là vùng đất thiêng, ai xâm phạm không thể trở về. Gã từng nghe người ta kể chuyện rắn ông rắn bà, rắn báo thù rất rùng rợn. Chậc, gã đã tóm bao hiêu là rắn độc: balas, cạp nong, hổ chúa, hổ thái, cả con hổ mun rất hiếm. Giờ thì, như mũi tên đã gài vào ná. Mà có dễ đâu, sức lực như gã cũng lầy cầy lật cật lắm mới gài được dây, chả lẽ bật lẫy suông? Chuyến này là chuyến cuối cùng, gã tự động viên mình. Không vượt qua được thì, đây là lần đầu tiên gã đầu hàng, lại chính là lần đầu tiên gã nghĩ ngợi kỹ trước khi làm. Nghĩ ngợi, tính toán để sắp xếp lại đời mình mà chưa ra quân đã đầu hàng thì thằng đàn ông ra con mẹ gì nữa? Cái lờ mờ trong tâm trí gã đã sáng tỏ: xét cho cùng mục đích chuyến đi này là sự tự vượt chính mình. Gã thấy điềm tĩnh trở lại, quờ tay cầm bao thuốc lá. Gã chợt nhớ ả buôn gánh: “em ở nhà bà Kít, tối anh sang chơi nghen!” Gã mỉm cười, buông bao thuốc dò dẫm xuống các bậc thang. “Đàn bà lạ thật”- gã nghĩ.
Quá 7 giờ sáng sương mới tan dần. Gã cầm con dao rừng mượn già làng, khoác ba lô lên vai. Qua nhà bà Kít gã bảo cô gái lấy mấy gói mì tôm. Ả cười ngỏn ngoẻn hỏi thăm chiều gã có về không. Gã nheo mắt tỏ vẻ đồng loã rồi đi. Gần nửa buổi sáng gã mới tách khỏi đường mòn người làng đi rẫy, ngược triền dông phía đông. Việc định hướng cắt rừng gã quá rành từ thời đi trầm. Dấu chân gấu còn mới trên cây khiến gã chờn chợn. Gã dừng lại chặt một đoạn cây vừa tầm, mở ba lô lắp đồ nghề. Cuộn dây gã đặt tiền gấp đôi, nguồn điện được kích lên rất lớn, voi cũng ngã chứ nói gì đến hổ báo. Gã xốc lại ba lô bắt đầu vượt qua quãng đồi tranh rất dốc. Nãy giờ luồn rừng gã không hay mặt trời đã lên cao. Ở đỉnh ngọn đồi này sẽ nhìn thấy cây da. Gã nhẫn nại bước, mồ hôi túa ra như tắm. Cô ả thế mà sức lực, tay lơ mơ chắc chả mùi mẽ gì. Chiều nay à? Gã rấn bước. Một làn gió mát rượi phả vào mặt. Kia rồi! Gã ngồi nghỉ, ước lượng khoảng cách. Quãng trống bên cạnh sẽ dễ xoay trở. Cái quãng trống khiến cây da càng uy nghi giữa rừng đại ngàn. Gã thấy hồi hộp trước khi vào cuộc. Nhai hai gói mì khô, ngửa cổ uống hết nửa bình nước suối gã thấy người khoẻ hẳn ra. Ừ, chiều nay phải giở ngón nghề cho ả nhớ đời. Gã hít một hơi thật sâu rồi thận trọng tiến bước…
Đã nhìn thấy cái bọng cây. Tim gã đập thình thình. Rừng cây xao động. Gã ngoái cổ nhìn ba bề bốn bên, dỏng tai nghe tiếng huýt gió từng chặp. Sống lưng ớn lạnh, gã ân hận đã không rủ một chiến hữu cùng đi. Thực ra chỉ tiếng gió có thật còn âm thanh v.ú..t v.ú…t ở trong đầu gã. Gã trấn tĩnh gài lại con dao bên hông, ngồi im trong lùm cây nghe ngóng. Mắt gã chợt dính vào lùm cây kế bên. Gã dụi mắt rồi định thần nhìn kỹ, quả thật, không thể nào nhầm lẫn, vắt qua các dây leo cành lá, cái vỏ rắn dài hơn 5 mét còn nguyên màu xám trắng! Con rắn mới lột vỏ! Và giờ này dù nắng tháng hai không gay gắt lắm nhưng mặt trời đã đứng bóng, loại có thân nhiệt thay đổi theo môi trường chung quanh chắc đã lẩn mình vào bóng râm. Cái bọng cây loà xoà dây leo và cây con… Gã nhón bước, thần kinh căng lên, ngón tay đặt vào công tắc điện.
Gã không nhận ra ngay chớn sáng trong hốc tối. Mắt quáng vì nắng và quá căng thẳng, gã nghĩ chớn sáng ấy là nấm rừng. Khi cái chớn sáng thoáng biến đổi như dịch chuyển, gã lập tức hiểu rằng giờ phút quyết định đã đến.
Tay gã rùng lên, bọng cây phụt ra âm thanh như tiếng gió rít rồi khối rắn ngồn ngộn từ từ tụt xuống. Gã nhanh chóng tắt điện, cởi ba lô, lôi thanh sắt uốn cong đầu gấp đôi cho gọn, giải ra. Lầy cầy hai ba bận gã mới kéo bật đuôi rắn ra khỏi bọnh cây. Gã vứt thanh sắt dùng tay kéo con vật ra thành vệt dài trên cỏ. Chặt cây có chạc ba đã đẻ ý lúc rình chờ, lấy sợi dây dù có thắt gút sẵn, áp chạc cây vào cổ con rắn, khớp miệng, kéo đầu nó kẹt vào đó và bắt đầu quấn rắn theo cây. Cách này gã học được của người miền núi bắt trăn. Tất cả đã trù liệu trước kỹ càng và gã thực hiện nhanh chóng, chuẩn xác. Con rắn to quá! Thắng lợi trong tầm tay khiến sức mạnh gã tăng nhiều.
Không, không phải tiếng xao động một vùng cây lá, không phải tiếng phì phì giận dữ- trong tình trạng tê dại tri giác và làm việc theo phản xạ tự nhiên, gã bỗng nhìn thấy bóng thần chết ở phía sau. Gã buông sợi dây dù, chụp con dao quay lại.
Con rắn còn cách gã hơn ba thước. Nó cũng kịp hãm đà lao tới. Đầu cất cao tầm mặt người, cổ bạnh to dị thường, nó quái ở chỗ chỏm đầu có vệt thịt đỏ như mào gà chọi. Lưng màu xám đen, bụng trắng ngà, đích thị con hổ ngựa từ lâu gã nghe kể! Phần thân áp đất luôn ngọ nguậy tư thế sẵn sàng phóng tới, cái đầu hơi lắc lư phun phì phì doạ nạt- con vật đang trong trạng thái kích động tột độ. Quay lưng chạy là bỏ mạng tức khắc, gã từng chứng kiến con rắn bằng cổ tay thong tới nhanh mức nào. Nó đang thận trọng nhích dần. Bộ rà điện phía nó, sinh mạng gã phụ thuộc hoàn toàn vào con dao rừng trên tay và nhát chém đầu tiên. Gã xê dịch qua lại một ít để nhử. Con vật bám theo. Kẻ thù đã không bỏ chạy như những con thú khác, lần đầu tiên ná đối diện với một tình huống khác thường. Con thú đi hai chân này không gầm ghè mà lặng thinh nhìn nó, và bạn nó đang nằm sóng soãi bất lực kia…
Bàn chân con người dẫm lên một hòn đá. Mắt vẫn nhìn thẳng vào con rắn đầy uy lực, gã kẹp hòn đá bằng các ngón chân kéo lên. Bàn tay trái đón lấy, chân trái bỏ xuống đã dịch lên phía trước. Gã dồn sức vào mấy ngón tay, búng mạnh hòn đá qua vùng lá bên phải con rắn. Tiếng động quá gần khiến con vật cảnh giác quay đầu qua nhìn. Gã rê mạnh chân phải tới trước để rút ngắn khoảng cách cùng lúc với con dao chém mạnh vào cổ trái con vật. Các thao tác diễn ra chớp nhoáng và cực kỳ chính xác đến nỡi khi bị một cú quật như trời giáng vào lưng chúi mặt xuống đất gã cũng chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Con dao quăng khỏi tay tự lúc nào. Gã lồm cồm bò dậy theo bản năng. Trước khi bị một cú phang nữa vào mặt, gã kịp kinh hoàng nhìn thấy cái đầu rắn treo lủng lẳng bên cổ, nơi nhát chém máu đang phụt ra nóng hởi trên trán gã.
Không biết bị choáng bao lâu, lúc nhận ra vật gì đè trên người, gã hột hoảng quờ tây nhổm dậy lập tức thái dương gã buốt nhói tê rần. Gã cuống cuồng dùng hai tay tóm lấy cái vật bám riết vào mặt mình, hiểu rằng con rắn bị trói lở dở đã hồi tỉnh, rằng cái giật mình vừa rồi của gã là giật mình chết chóc. Gã dồn hết sức lực vào hai bàn tay bóp riết cổ rắn, nghiến răng giằng mạnh ra, miệng con rắn còn giữ một chòm tọc bết máu, không rõ máu gã hay máu con rắn đực lúc nãy. Con rắn đã vặn mình cuốn lấy gã, cố giãy khỏi cơn ngộp thở. Gã thấy toàn thân nhanh chóng rã rời, cố gắng nghiêng người đè lên đầu con vật. Những cánh rừng quay cuồng chung quanh và đất trời tối sầm trong mắt gã.
3.
Nỗi buồn rồi cũng qua đi. Không có gã cái quán của thị lại nườm nượp khách như xưa. Thị đã có những người đàn ông khác nhưng trong thâm tâm thị vẫn mong một ngày gã trở về. Gần đây, giám đốc một công ty lâm sản có vẻ là món khá. Chuyến đi đến lâm trường khai thác anh ta rủ thị cùng đi. Ở mãi thành phố biển cũng chán thị muốn tìm chút gió rừng.
Lúc anh ta sang làm việc với trưởng phòng kế hoạch, giám đốc lâm trường bắt đầu thăm dò thị. Ông này biết vợ con cái anh trách nhiệm hữu hạn nên chẳng áy náy gì khi nhìn thị ánh nhnf không lương thiện. Chuông điện thoại reo. Tổ trồng rừng báo cáo phát hiện một bộ xương người, xin ý kiến xử lý. Ông đưa đẩy mời. Chàng hữu hạn ngậm bồ hòn làm ngọt bảo xong việc sẽ lên ngay. Trưởng phòng kế hoạch ghi nhận cái nháy mắt của sếp.
Chiếc U-oát cần cù sàng lắc khiến câu chuyện về những con voọc ngũ sắc, con hổ ba chân của giám đốc cứ ngắt quãng nhưng nó giúp hai người thân tình hơn rất nhanh và nảy sinh trong ý nghĩ họ những dự định, mơ ước…
Dấu vết hiện trường cho phép đoán định người chết chưa quá ba năm. Bộ xương người trộn lẫn với xương trăn- mọi công nhân đều khẳng định thế vì độ lớn của nó. Cạnh đó có bộ xương trăn khác. Thiết bị rà điện giải thích đây không phải hài cốt liệt sĩ. Giám đốc lâm trường lệnh cho công nhân đóng cái quách thu nhặt cột người chôn cất tử tế. Thị kêu lạt miệng, buồn nôn. Ông đưa thị sang khu rừng quế 3 năm tuổi để giới thiệu thành tích di thực cây kinh tế cao về đây.
Người công nhân gom xương trăn để nấu cao. Anh ta không được học hành tử tế nên cứ lẫn lộn các đốt xương, không rõ đâu người đâu thú đành gộp chôn chung.
Suối Trầu, 30- 11- 2000