1.
ngày tụi mình ngồi với nhau, Vũ ơi mình đi tìm cái gì của mình
nơi dấu chân bước qua
và lặng lẽ leo lên mãi những ngón tay
gảy những tổ khúc muộn phiền
vào đầy chiếc ly của đêm toàn nước
nước ơi, lớn lên!
2.
ngày…tháng…năm nào Vũ đi xa
một vỏ chai lăn bên khung cửa sổ
ai đã cắm vào đó bông hoa như giấc mơ
một giấc mơ tro bụi
tro bụi đã bay lên bay mãi phủ lên
người con gái để tang
ngực áo còn trễ nải
hai sợi dây treo lên vai đỡ lấy trái tim
đêm hay là những gì nhão nhoét
nàng đếm từng giờ
mẹ đếm những ngày
sống cùng Vũ
3.
giống như nàng phải rơi xuống
từng hạt nhỏ long lanh như nước
trên ngón tay không đỏ không xanh
máu phơ phất oan hồn tinh khiết
đi vòng quanh đêm những mảnh vụn ánh sáng
làm đau mắt của mẹ
giống như mẹ không phải rơi xuống
mà là dòng suối
vấp phải đá ngầm đau đớn
không phải cỏ dại
mẹ quờ tay trong đêm
không phải cánh cửa
mẹ bật tung lao vào đêm tối
hàng xóm cong như lưỡi liềm
gặt vào mẹ chỉ còn vỏ trấu
rơi như là không gió cũng không sao…
4.
bay vào thế giới
không nhìn thấy ly rượu hàng ngày ta vẫn uống
người con gái ngang qua nhăn mặt
như chiếc gai dẫm lên trái tim người
này Vũ,
hạnh phúc từng ngụm nhỏ
nó lâu hơn cuộc sống của chúng ta
chúng ta không chạy đuổi nó
chỉ thỉnh thoảng Vũ ném nó lên mặt nước tạo những vòng tròn
và ngắm mảnh vụn đan vào nhau
không có hình thù
như một phán quyết
khi mọi người lên án chúng ta ngồi khuya quá
chúng ta nhặt những mảnh vỡ này
mở mắt biết mình đang sống
tháng ngày bám gót như tên cơ hội
làm tăm tối chúng ta
vùng vẫy trong vũng lầy làm người chèo đò
ngạt thở với mái chèo đã gẫy
xung quanh toàn người
lúc nào cũng nghe ngóng, câm nín và dẫm đạp
làm đôi khi mắt chảy máu
giống như không phải rơi xuống
mà hơi nóng mù lòa
không phải tan chảy
vết phỏng bây giờ rộp da
một khối u làm ta hèn nhát
không dám tin cái chết nảy mầm
qua một lỗ thủng như cửa sổ trên mặt đường
những đứa trẻ sinh ra như nấm sau mưa
xoè hai bàn tay
không sợ đêm tối vì lý do đơn giản
hỡi trời, chúng đã thấy
vết phỏng lại vết phỏng
ung nhọt lại ung nhọt
trên cơn sốt bỏng da
thèm bàn tay làm tuyết
sờ lên trán chiếc lá xạm đen treo trên cành dâm dương hoắc
dấu hiệu của nước (hay là máu) đã đầy chiếc ly đêm ấy
sẽ có một ánh mắt
nhìn Vũ màu bầy quạ
mũi tên muộn màng, gió từ đâu? không phải từ bầu trời
cuộc đời đang phóng ra tiếng rít
5.
không cần phải bay
chúng ta không muốn làm chim trời mà cần giải thoát
cần bỏ trốn
cái chết không sao đuổi kịp
chúng ta vụn vỡ như vị Linh mục bẻ bánh thánh
ngày Vũ cưới vợ
( mãi không sao yêu được
người đàn bà hàng ngày băm thịt sau quầy phở
sau đó cuốn lại
một nắm tay trẻ thơ
xoe tròn ngơ ngác
từ chất liệu
không là gì của Vũ )
vẫn còn run rẩy
vẫn chưa phủ lên gai trong bụi cỏ
và bài hát kiệt sức ở Sapa
khi ấy là đêm
chén rượu San lùng bay về như chim chóc
rốt cuộc chúng ta cạn khô như chiếc bình vỡ
tình yêu của Vũ như đóa hoa đặt bên trên áo quan không quá nặng nề
cùng vùi nhẹ vào trong nấm mộ
ai sẽ nói về cỏ xanh ai xanh màu lo lắng
cái chết sinh ra không phải chỉ để lãng quên
tụng niệm ngày ngày nến trắng
ngày ngày chuông chiều
rất nhiều tiếng khóc
cái chết
nỗi vui an táng
khi chúng ta loay hoay những bức tượng vàng
đúc ảo tưởng bán thân hay nguyên khối
quên rằng chúng ta nghèo thật
quên rằng trên cát khô cằn xương rồng vẫn nở hoa
bất kể đôi môi nào cúi xuống
chiếc ly đầy nước của đêm
nước ơi, ngày hôm qua…
ngày hôm qua có dấu chân đưa ta đến con đường
trang hoàng phì nhiêu nhận thức
chúng ta lớn lên
nước chắt chiu rửa ráy đời mình
Vũ nhớ không đôi khi cuộc sống thật buồn
tiếng cười châm biếm làm chúng ta cay mắt
nhìn đời qua cặp kính hỏng
đi qua cuộc đời trên đôi giày há mõm
nhìn thấu lòng nhau hợm hĩnh
và chúng ta đập vỡ cả nhau
sau này trong đất ẩm
Vũ thành chùm rễ sâu nuôi dưỡng cái chết
hát bài ca hơn cả nụ môi khô
hát bài ca màu xanh của cỏ
màu xanh phát chán vì phải đóng vai thơ trẻ
của vôi vữa xi măng
hát bài ca thời gian trở lại
giả dối thành thói quen
6.
rồi sớm mai im lặng đổ vào sương mù
chúng ta thức dậy giữa tiếng kêu cọt kẹt tay quay giếng nước
rửa mặt bằng những giọt mồ hôi
biết mình đang sống
sau mấy mươi năm đời người nặng nhọc
Vũ đã thở những gì?
mầy triệu lần sương khói
khi mùa đông em quấn khăn im lặng
những cay đắng
không ai tắm hai lần…
những sách vở nhìn thẳng mặt ta
năm tháng phi nhân đói rách màu vàng
điều gì em đã biết?
ta phải chọn cách nào để nói dối
năm tháng trơn môi
không dám nhìn hàng mi em tươi lên màu đỏ
ở đó ẩn giấu sự khốn nạn
thằng đàn ông hoang đàng còm cõi
tụng ca cuộc sống
không biết rằng không có chỗ cho kẻ ngoài cuộc
tôi nghiệp đứa trẻ thuộc bài
thì thầm bóng tối
nói thật là một tội
Vũ không nói một lời
chỉ ngồi nghe bằng cách riêng của Vũ
một kiểu ngồi của rượu giờ không ai ngồi nữa
ngồi thì thầm kề bên hùng biện
thời cuộc lắp bắp lắp bắp
ôi chao há mỏ chim non
trái tim rạch những vết máu
càng ngày nói càng hay hơn
đêm rót đầy ly nước, nước ơi
đặt lên bàn khi đã khan giọng nói
vô ích chiếc kim giây đồng hồ
vang dội chiếc kim trong lồng ngực mình đang vỡ
đừng tìm môi trong môi
hãy tìm nước trong mắt
chảy thương nhớ lên trời
luân hồi sinh ra từ giấc ngủ
này Vũ,
bạn nghĩ gì khi cựa quậy trong áo quan
như đứa trẻ bắt đầu cựa quậy trong tử cung
nước cựa quậy trong giấc mơ
người đàn bà là áo quan của đứa trẻ
đêm tối là giấc mộng
ngày đầu tiên sự sống gặp nhau
trong cơn mưa và rượu
cà hai cùng nhanh quá
như mới xảy ra
lúc ấy hình như 3 giờ sáng
3 chìm
9 lênh đênh
lênh đênh đang cưỡi trên số phận
không ai còn hy vọng gì
cái thứ nước trái cây xay không ngừng đổ vào
ly của đêm đầy ắp đại tiệc
gõ lên cánh cửa mệt mỏi
Vũ đã cố gắng ngủ
đêm xanh xao màu xám
pha hai màu trắng và đen
như sự sống pha vào cái chết
Vũ mơ được nhiều không?
người chết không phải là giấc mộng
người chết không còn yêu
Vũ yêu được nhiều không?
Vũ yêu được nhiều
Vũ yêu được
Vũ yêu…