1
Ta bắt gặp âm thanh trong lành vào một sớm ưu sầu còn đọng lại từng vệt
dáng những hàn sỹ vung bút đề thơ lên vách núi
chấp nhận sự nghiệt ngã định mệnh của những nét xổ thẳng
khước từ bài ca
Những âm thanh nâng bổng ta lên đỉnh núi, qua đồng ruộng, qua những cánh rừng, rồi cuốn hút ra biển
Những âm thanh xiết buồn
đau thương vô hạn
kiếp người vò rát
bâng khuâng con đường nở thanh khiết những bông hoa dại
Ôi mái rạ, mỗi lần đêm xuống bóng tối bưng ngõ vắng
2
Cơn mưa sớm ngang qua giấc ngủ
vị lạnh thu trong suốt
làn gió thoảng nhẹ ngân vang qua rặng trúc
chợt nhoà đi cơn mơ nặng nhọc bám riết quay trở ngược vế phía nhân gian.
Tiếng mưa rào rạt như bước chân những đứa bé chạy trên cánh đồng sương sớm, khi mặt trời chưa lên, khi mẹ còn lúi húi nhóm lửa nơi gian bếp giăng đầy bồ hóng.
Cơn mưa trong trẻo như lời ca dìu những giấc mơ ra khỏi bóng tối tới những chân trời nước và ánh sáng.
Cơn mưa sớm ngang qua giấc ngủ
trong chiêm bao tôi thấy mình đang sống trong căn nhà ngày bé, thắc thỏm chờ mãi một ngày mới đến .