Thay vì đi Đài Loan, hôm nay Vĩnh lại đi Singapo theo lời mời của đơn vị đối tác, Thu tiễn Vĩnh ra sân bay Tân Sơn Nhất, Vĩnh dặn Thu :
- Anh đi khoảng năm ngày sẽ về, trong thời gian nầy, anh cho tài xế đưa em về quê giỗ mẹ, anh về sẽ điện em lên đón, ok nhé ?
Thu bịn rịn :
- Cảm ơn anh đã lo chu đáo cho em, nhớ đi mau mau nghe, còn nữa, phải có quà cho em đó !
Vĩnh gật đầu và bước vào phòng cách ly, anh đưa tay lên miệng hôn gió. Thu đưa tay lên vẫy vẫy. Tú, người tài xế già nhắc Thu :
- Mình về ..mợ !
Như sực nhớ, Thu đon đả :
- Đi, mình về chú. Về nhà tôi lấy thêm ít đồ rồi mình về quê, có lẽ không khí trong lành của thiên nhiên sẽ làm cho chú thích hơn !
- Cảm ơn mợ ..
Chiếc xe êm ã lướt đi, quốc lộ 1A hoàn toàn được bê tông hoá. Gần một năm rồi Thu mới về quê, mới đây thôi mà bây giờ trông con đường lạ hoắc. Niềm hãnh diện trong Thu, ngày nào còn là con bé lọ lem, giờ làm bà chủ nhỏ, mình về quê chắc là cậu Tuấn ngạc nhiên lắm, mợ Tuấn ngày trước vốn rất khắc khe với Thu, giờ nầy không biết mợ sẽ nghĩ gì đây? Thu mỉm cười một mình, bất giác chú Tú hỏi :
- Mợ cười cái gì vậy ?
Thu khoát tay :
- Không có gì đâu chú. Tí nữa đến Bắc Mỹ Thuận rồi, cây cầu đã làm xong, không biết người ta còn gọi bắc Mỹ Thuận nữa không ?
-Thì phải gọi cầu Mỹ Thuận chứ, đã dẹp bắc rồi mà
- Từ từ rồi cũng sẽ quen thôi !
- Dạ..
Thu nhìn chú Tú :
- Nói chuyện với tôi chú đừng hạ mình quá như vậy..Chú Tú lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra đưa cho Thu :
- Trước khi đi, ông chủ có nhờ tôi trao cho mợ cái hộp nầy, xin mợ nhận cho
Thu nhận chiếc hộp và tự nhiên thấy hồi hợp lạ thường. Mở hộp ra. Trời, cặp nhẫn hột xoàn của Thu. Thôi rồi, Vĩnh đã biết hết rồi, Thu không hiểu mình mừng hay sợ, cặp nhẫn nầy trước Vĩnh mua tặng Thu, Thu bán đi giờ lại trở về Thu. Chú Tú cắt đứt suy nghĩ của Thu :
- Yên chí đi mợ, ông chủ biết hết rồi, cô Xinh cũng là người quen của ổng mà. Đây là điềm lành, mợ không phải lo gì cả.
Thu đỏ mắt, cô sung sướng đeo vào tay và nghĩ thầm, em cảm ơn anh rất nhiều nghe Vĩnh. Nếu có Vĩnh trước mặt chắc là Thu đã câu cổ chàng và tặng cho những nụ hôn. Thu lấy khăn tay ra chậm mắt, niềm vui như vỡ hoà với tình yêu cô giành cho Vĩnh, nói với chú Tú :
- Tôi nợ nần anh Vĩnh nhiều quá chú ạ !
- Tình yêu mà mợ..
Chú Tú đão tay lái tránh vật gì đó và chiếc xe lại êm ả lướt đi. Niềm vui trong Thu bừng lên không biết vì cặp nhẫn hay vì những cánh đồng phì nhiêu đang trải dài theo hai bên đường.
Xe qua phà Cần Thơ chú Tú dừng lại cho Thu mua một số trái cây, hai người vào quán dùng cơm qua loa chiếc xe lại bon bon về ngang ngã ba Phụng Hiệp và cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi phải đến. Những đứa con cậu Tuấn chạy ra, ngở ngàng không biết xe của ai đến, khi Thu bước xuống xe chúng mới reo lên :
- Chị Thu, chị Thu về nè ba má ơi !
Chúng bu quanh Thu rối rít hỏi han với cái nhìn thán phục. Đậu xe xong chú Tú mở cóp xe và mang hành lý Thu cùng những giỏ trái cây bước theo Thu vào nhà. Cậu Tuấn đón Thu nơi cửa :
- Cậu tính con không về kịp giổ mẹ con chứ. Cậu đưa mắt nhìn Tú hỏi Thu :
- Ai đây ?
Thu chỉ chú Tú :
- Chú Tú, tài xế của nhà con đó cậu.
- Ua, vậy chồng con đâu ?
- Anh ấy đi công tác ở nước ngoài, lần sau anh ấy sẽ xuống thăm cậu mợ. Thu đão mắt :
- Mợ con đâu rồi ?
Lúc đó vợ Tuấn và vài người từ nhà sau bước lên :
- Mợ đây, chà cháu tôi đẹp quá, giống như minh tinh điện ảnh..
Thu đặt những giỏ trái cây lên tủ thờ và đốt mấy cây nhang cấm nơi bàn thờ ba mẹ, cô râm răm khấn vái. Xong rồi đến bên mợ Tuấn :
- Trông mợ nay mập mạp hơn hồi trước !
- Nhờ cậu mầy nuôi kỷ đó, mợ Tuấn nói xong rồi cười lớn..
Thu mời cậu mợ đến ngồi ghế và thưa :
- Mai mới đến giổ mẹ con, chiều nay tiên thường, con ở chơi với cậu mợ vài ngày, nuôi cơm nghe..?
Mợ Tuấn cười thật tươi :
- Con nhỏ.. vậy chứ hồi đó mầy ở đâu ?!
Thu lấy tiền trong bóp ra đưa tận tay mợ :
- Con gởi mợ 10 triệu, hai triệu con phụ giổ mẹ con, còn tám triệu nhờ cậu mợ xây dùm hai cái mộ cho ba mẹ con, cậu mợ giúp dùm con nhé ?!
Mợ Tuấn cầm lấy tiền gõ gõ lên đầu Thu :
- Cha..có hiếu giữ hén. Được rồi, cậu mợ sẽ làm y như con nói..
Thu nhìn quanh :
- Cu em, cu anh đâu, lại đây chị cho tiền nè..
Hai đứa con cậu Tuấn đến nhận tiền và hỏi Thu :
- Chị Thu giàu ghê, có xe hơi nữa, chiều chở tụi em lên đập nước chơi nghen? Thu cười ừ ừ trong miệng.
Ngày sau là giỗ mẹ Thu, giòng họ tắm tắc khen cô có phước gặp chồng giàu sang. Không nói ra, song Thu vô cùng sung sướng. Vĩnh mang hạnh phúc đến với Thu như bão táp. Em vô cùng mang ơn anh Vĩnh ơi..
*
Thu về quê được bốn hôm rồi lại lên thành phố. Đúng là Cà Mau là nơi đi để nhớ chớ không phải ở để thương. Thu khác với nhà văn Nguyễn Ngọc Tư bởi hai vế đối lập. Thu khát khao được sống, được giàu sang, vì cô ra đời trong cái thiếu thốn, bất hạnh. Sự đổi đời luôn là một thách thức. Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư với “ Cánh đồng bất tận” là một chiêm nghiệm, một dấu yêu cần được chia sẻ. Một vùng quê yên bình có nhiều kỷ niệm đang trăn trở với sinh hoạt đời thường. Cà Mau dưới mắt một người thành đạt khác với Cà Mau của một con người tha phương. Khác xa.
Buổi chiều ngày thứ năm chú Tú đến đưa cho Thu giấy fax của Vĩnh từ Singapo “ Thu thương yêu- Để việc làm được thuận lợi- Anh đến toà đại sứ đổi hộ chiếu bay sang Đài Loan- Một tuần nữa anh về- Em giữ gìn sức khoẻ- Hôn em- Vĩnh” Thu vô cùng buồn bả, lại xa anh thêm một tuần nữa hở Vĩnh.
Khoảng 20 giờ, có tiếng chuông reo ngoài cổng. Thu bước ra, dè dặt. Nghiệp đứng sừng sửng ở đó, tay cầm cái điện thoại di động. Thu lạnh lùng :
- Đã nói rồi, anh còn đến đây làm gì ?
Nghiệp nói rất nhỏ :
- Tôi đến mang hình trong điện thoại trả lại Thu, mở cửa cho tôi vào đi, 5 phút tôi sẽ đi..
Thu lưỡng lự, cuối cùng rồi mở cửa cho Nghiệp vào, Nghiệp đi ngang Thu, cô nghe mùi rượu nồng nặc. Ngồi xuống salon, Nghiệp lấy chiếc điện thoại ra để trên bàn, hất hàm :
- Đó, tất cả ảnh “nui” đang nằm trong đó..
Thu cầm lấy nhưng Nghiệp ngăn lại :
- Đâu có đơn giản vậy Thu. Cuối cùng, cô muốn nhận ảnh lại thì phải trả tiền điện thoại lại tôi. Một là đưa tôi 20 triệu rồi lấy điện thoại làm kỷ niệm. Hai là tôi sẽ huỷ ảnh trong điện thoại trước mặt cô rồi..cho tôi yêu cô lần cuối..tuỳ cô.
Thu nhìn Nghiệp căm thù :
- Anh đúng là con thú đội lớp người, một cắt, một xu cũng không có nữa, bước ra khỏi nhà tôi, đồ bỉ ổi..
Nghiệp đứng lên, rút từ trong lưng ra con dao Thái lan, chỉ vào mặt Thu :
- Mầy nên nhớ, tao dựng mầy lên được thì tao bắt mầy nằm xuống được, đồ vô ơn bội nghĩa..
Thu hốt hoảng thụt lùi lại gần chiếc điện thoại. Nghiệp quát lên :
- Buông tay ra, gọi công an hả? Và Nghiệp lao tới đâm thẳng lưởi dao vào ngực Thu :
- Gọi nầy..gọi nầy..
Cứ mỗi tiếng nói là một vết dao đâm vào ngực Thu. Thu từ từ quỵ xuống, mắt của Thu muộn màng khép lại. Vĩnh viễn, trong đôi mắt đó có bóng hình của Vĩnh. Nghiệp đưa hai tay đầy máu lên ôm mặt khóc. Nghiệp khóc, khóc như chưa từng được khóc…