rất ngắn gọn lạnh lùng
với lý-do-sẽ-cho-biết-sau
như cánh cửa kín bưng
mặc tình anh thao thức
mảnh giấy nhỏ tầm thường
hoang mang nghìn cân nặng
con dấu đỏ ghê tởm – như cái mồm há rộng
xấc xược gọi đích danh anh
xoá bỏ tình trạng vô danh
đẩy anh ra sân khấu chói loà của bạo lực
chính là họ tên anh
bây giờ trở nên trần trụi
chính địa chỉ căn nhà trong ngõ tối
nơi anh tạm-trú-thường-xuyên
sự chính xác bất hạnh này vẫn làm anh nghi hoặc
uổng công mình tự bôi xoá bao năm
vẫn không dấu nổi vết chàm oan nghiệt
không còn nữa sự bình yên mong manh
được chìm lẫn vào mênh mông xám xịt
những kiếp người mòn mỏi chung quanh
bởi không thể bày tỏ cùng ai
anh bắt đầu dè dặt với chính mình
cố nhận ra một điều khác thường nào đó
trong cái nhìn những người quen biết gần xa
phải sống lại lần nữa quãng đời qua
bằng hình dung và hồi tưởng
anh khôi phục quá khứ mình
cho mạch lạc và hợp lý
có những nụ cười cần phải biện minh
và cả sự lặng im thuần túy
một mình anh trở lại với những đêm dài
ở một nơi từa tựa như ngã rẽ
ở một thời điểm từa tựa cuối năm
mà cuộc đời tan nát của anh
chính là điều cần tổng kết
loay hoay trong bóng tối
anh diễn tập lời đối đáp khôn ngoan
cho những câu hỏi hiểm nghèo
như dao - nhọn sắc
thường chúi vào chỗ ít ngờ đến nhất
một mình anh đóng hai vai
màn kịch phi nhân
như một người trước phút lâm chung
anh nhớ lại muôn vàn cảnh sống
những bức thư đã gửi
những gặp gỡ thoáng qua
những thù tạc bạn bè
những lời ngọng nghịu cuối cơn say
anh sắp xếp cuộc đời theo một tiến trình trong sạch nhất
nghiêm khắc kết tội cả những điều nhỏ nhặt
rồi tự biện hộ hùng hồn trong đêm vắng
anh đong đưa giữa sự khách quan và lòng hy vọng
xét cho cùng
không có ai hoàn toàn vô tội
nhưng tại sao chính anh nhận được giấy mời
mà không là ai khác?
nghi vấn u ám này
bất chợt rơi xuống đời anh
như tiếng cú đêm
bên ngôi nhà bình yên nào đó...
(trong Trôi Đi Cùng Tháng Chạp, nxb Trình Bầy, 1993, Amvc.frre.fr in lại).