HOÀNG HÔN
Buổi tối buông trùm trên các hi vọng nhỏ nhoi
Chiều lặng im niềm nhung nhớ
Từng chiếc lá khởi vàng
Hồn giá buốt thương đau
Rồi thảng thốt một lần
Nghe vỗ về bằng cái chết lạnh tâm
Tôi vội mang giấu đi dĩ vãng
Và mang theo người một linh hồn xa lạ tuổi thơ
Với những lúc bóng đêm về sạm mặt
Tâm hồn tôi mòn mỏi thêm lên
Bỗng thèm muốn sống như ngày tháng cũ
Vô tư nô đùa trọn những nẻo quanh co
Trong cõi tối tăm bây giờ
Những chòm mặc cảm đang nẩy lá xum xuê.
Ý NGHĨ
1
Thầm như khép kín
Nụ cười buồn
Ngày tháng êm đềm trôi trong lãng quên
Nỗi buồn bã bây giờ trở thành đằm thắm
Trăng dịu dàng còn bàng hoàng trong trí nhớ
Biển rạt rào lời tỏ tình mơ hồ
Ánh mắt nhìn
Sâu như bóng đêm.
2
Buổi bình minh rạng rỡ hình ảnh anh
Những trốn tránh thừa thãi như bóng tối lẩn quất
Giấc mơ ngọt ngào của nụ hồng sớm mai
Trên những cành gai sương thu đọng thành lệ xót
Đỉnh đời cao, cây cối muộn phiền
Mùa thu phục sinh những chiều lá úa
Nỗi nhớ vang vang khúc tình ca cũ
Mênh mông trước mắt, thủy triều sầu.
3
Đường cỏ hoang kỷ niệm không lối về
Mưa đổ xuống những tháng năm ngây ngất
Nỗi xúc động còn day dứt hoài
Nắng đã vơi nắng, đời sắp tà
Trận cuồng vọng đã dừng lay động
Vắng lặng đìu hiu như hấp hối thinh không.
4
Cuộc tình vỡ, mỗi người một đời riêng
Mọi quen thuộc cũng thành xa lạ
Chậm thế nào rồi cũng đến lúc chia tay.
TRONG ĐÊM
Tôi nhắm mắt làm bóng tối
Buồn tỉnh khô trên mặt dửng dưng
Tình ái đảo điên vô tình từ biệt
Áng bụi mờ trăng hiển hiện mù khơi.
Cuối góc phố một vì sao băng
Ước vọng âm thầm và bất lực
Trong linh hồn trong cảm nghĩ đầy sự điên cuồng
Đêm trống rỗng như một lỡ làng không còn ai tiếp nối.
Ngoại trừ hy vọng như mật đắng
Mơ hồ níu kéo bước chân đi
Mỗi người là một giới hạn của mình
Tình mong manh loãng tan cùng gió.
Trong cõi trú của hồn từng tiếng kêu thất thanh
Nỗi rạo rực của từng dự định
Đổi thay tâm hồn tôi cùng tiếng nói tương lai
Tôi an ủi mình bắt đầu làm lại.
NGÀN KHƠI
Nỗi lặng lờ đem chiều dìm sau núi đá
Cùng lúc thì thầm gió gọi mưa
Những làn sóng vô tư xô đẩy
Từng hàng bọt biển lao xao
Về trong mắt nâu thầm xúc động
Một hoà khúc buồn thiu
Mưa như khúc hoan ca của lần trở lại
Rơi trên những đồi cát một mình
Mặt trời cũng một mình lìa xa
Tiếng hát vỗ về
Hồn thiếp trong ngàn thu lau cách
Rong biển bồng bềnh rồi tới đâu
Mưa rơi xuống tan trong biển cả
Và trôi giạt về những giọt nước quen.
( Những bài thơ sau đây trích trong tạp chí Văn có số lần lượt 87, 121, 125, 135 )