Hà nội nhớ
ta đã qua những đêm hoang vu
đến bao giờ ngủ bù cho Hà nội
ngủ bù cho đêm
nằm tưởng tượng hương hoa sữa
tưởng tượng vị sấu ngâm
tưởng tượng em
đến sáng còn thèm
ta đã chui qua vòm ô Quan chưởng
vác chõng lều ngang ngõ Trường thi
hồ Tây tình nhân mà không em ở đó
Hà nội nóng ong ong nhắc nhớ điều gì
vẫn thèm yêu hơn là thèm gió
Hà nội ta đi tìm bức tường vôi lở
lề đường gạch vỡ
phủ rêu
gió ôi ta hiểu vì sao ngươi không thổi lên mái tóc em
sợ pha loãng đêm nay
đêm bay đi mất
đêm lênh đênh bên ngoài khung cửa
run lên như một chú mèo
thèm một mình leo lên gác nhỏ
nhìn theo
Dù thế nào
anh cứ đến gõ cửa đời em
Dù thế nào dù thế nào đi nữa
con dốc xưa đá sỏi biết buồn
cơn mơ đến vội vàng không kịp gõ
bàn tay người nghe vắng xa hơn
một người đến một người buồn không gõ
chỉ lắng nghe tiếng vọng mơ hồ
mơ hồ lắm hình như ai đã gõ
bằng tiếng vang của chiếc nhẫn ngày mưa
hay cánh cửa hình như không hề có
chỉ giấc mơ ta khép mở giữa đời
mệt mỏi lắm thì gõ vào mơ mộng
chiêm bao về mở cửa mát mê tơi
Sao không phải là em
mà lại là Sapa
Sapa ngô nướng
cô liêu
điệu khèn hờn nhau trong bóng tối
tóc người như suối
ướt trên vai
chẳng bao giờ thuộc hết đường
phố huyện nhỏ như bàn tay
yêu như say
đi như gió
rượu Sán lùng màu đỏ
như mắt em thức đêm
làm sao quên
làm sao ta không nhớ
ngôi nhà thờ bỏ hoang vẫn còn chuông đổ
vỡ những bình yên
có gì đâu mà khóc
thôi mơ về xót xa
trả xót xa cho gió
thôi mơ về đắng cay
trả đắng cay cho núi
núi và hoa
đỉnh Hàm Rồng có cơn mưa nhỏ
và xanh
thôi mơ về mong manh
cầu Mây cong cánh cung thần thoại
bắn mũi tên em không đợi
làm ta đau
nỗi đau hay dòng nước
mắt hay là mưa Ngâu
Hay là ta không nhớ ?
hạnh phúc không em
dù chỉ một giờ
mùa hạ ấy cơn mưa dài đuôi mắt
giọt thuỷ tinh
tiếng vỡ ly cô độc
có một người chỉ nhớ một người thôi
có một người náo động không nguôi
cơn mưa ấy chạy như là đuổi bắt
một người yêu như điên
một người xa tắp
người với người còn hơn cỏ với mưa
đừng sa mạc làm gì
đừng đổ trận nắng trưa
cơn mưa của một người mong
một người biết
cơn mưa của mắt nhìn tha thiết
đường ngược dốc cứ xa biền biệt
như mặt trời
như ký ức
như xa…
Vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya
trong giấc mơ có một nỗi buồn
ta gọi tên em
một âm thanh giản dị
dịu dàng
không mơ hồ như gió
không vỡ nát như mây
sự dịu dàng trong veo
như rượu trắng
mỗi khi nâng lên
long lanh
mỗi khi uống
dịu ngọt
và khi say
em là ảo ảnh
một ảo ảnh dịu dàng
không bí mật
vẫn trở mình mỗi giấc mơ khuya
Ba phần nhớ bảy phần yêu
góc phố xưa về phố mưa buồn
quán vắng. Những lối ướt lạnh
những viên gạch mốc rêu
cỏ biếc mong manh tảng đá trắng
gốm & hoa lơ đãng đẹp một cách tình cờ
cái không gian mù bay khói thuốc quen thuộc ở những quán cà phê vùng núi cao. Nhưng sớm nay…
sang sớm nay có bảy phần yêu và ba phần nhớ khi ta ngồi xuống đó
vì người chủ quán râu tóc có ba phần bán hàng và bảy phần mộng mơ
ba phần ngậm ngùi cho bảy phần kỷ niệm một thời cầm bút
những bạn bè đã ba phần ra đi và bảy phần tóc trắng
để bây giờ anh còn bảy phần tranh gốm với ba phần nhạc Trịnh
qua ô cửa nhỏ lênh đênh…
mà không, chỉ ba phần lênh đênh cho bảy phần nũng nịu của Tôn nữ khi đòi anh dắt xe lên dốc núi cao dựng đứng để ra về, để lại ba phần cằn nhằn của tôi và bảy phần im lặng của Nguyên Hương
một buổi sáng dễ thương vì ngỡ đã mười phần nhớ, chỉ có điều không nhớ tên anh. Nên vẫn còn ba phần để quên…